
như bố mẹ cô ấy rất
nghiêm khắc, không dễ qua mặt.
“Anh
Tiểu Mân, anh biết không? Thực ra hôm anh đi gặp bố mẹ chị Trình Lộ, em với chị
Linh Huyên vốn định đến nhìn trộm, nhưng vì dự báo thời tiết nói có mưa rào nên
mới không đi nữa. Nếu không chắc chắn có rất nhiều trò hay”. Tô Tô vừa ăn sáng
vừa nói.
Tôi uống
một hơi hết sạch hộp sữa, nhìn dáng vẻ tinh ranh của Tô Tô, lại nhìn vẻ mặt
bình tĩnh của Hiểu Ngưng, cuối cùng cũng biết, tại sao Hiểu Ngưng không muốn
cho họ biết chuyện hôm nay.
Tôi là
người đầu tiên đến văn phòng. Tôi sắp xếp lại một số đồ của mình, rồi lên mạng
tìm một số tư liệu liên quan đến Carl Sura. Càng thu thập được nhiều tài liệu
tôi càng thấy Carl Sura không hề bình thường. Nếu Trình Tư Vy giao quyền xuất
bản sách của ông ấy cho tôi thì đó thực sự là một món nợ ân tình quá lớn.
“À,
đúng rồi, Trình Lộ, hôm nay tôi có việc bận muốn xin về sớm”. Tôi nói với Trình
Lộ đang ngồi đối diện.
“Hứ,
gọi tôi là giám đốc Trình! Muốn về sớm thì nói năng ngọt ngào một chút. Vụ kinh
doanh với Wolters Kluvver bàn đến đâu rồi?”. Trình Lộ dẩu môi về phía tôi, hỏi.
“Lạ
thật, đây không phải là “case” do giám đốc Trình phụ trách ư? Sao lại biến
thành việc của tôi rồi?”.
“Cái cô
Trình Tư Vy tổng đại diện khu vực châu Á Thái Bình Dương chẳng phải có tình cảm
với anh sao? Anh không hiến thân chẳng lẽ để tôi hiến hả?”.
“Hi hi,
không chừng người ta lại thích phụ nữ đó, bây giờ trên đời này trăm ngàn loại
hoa đua nhau nở, loại gì cũng có”.
“Có nở
nữa cũng không lợi hại bằng tên gay như anh!”. Trình Lộ trừng mắt nhìn tôi, cô
ta ngẫm nghĩ một lúc, “Thôi bỏ đi, để hôm nào tôi mời cô ta ăn cơm, trông mong
vào anh cũng chả được tích sự gì”.
“Khỏi
cần, cô ấy không gặp bất kỳ công ty nào đến lần thứ hai”. Tôi lập tức nói.
“Không
thử làm sao mà biết được?”.
“Tôi
biết quy tắc của cô ấy”.
“Hả?”.
Trình Lộ nhìn tôi bằng ánh mắt thăm dò, “Hình như anh biết khá nhiều nhỉ”.
“Yên
tâm, chuyện này tạm thời cứ giao cho tôi xử lý. Có điều, tôi có một điều kiện
nho nhỏ, tôi muốn về trước lúc hai giờ. Chuyện xin nghỉ nhỏ nhặt này, giám đốc
bộ phận như cô chắc chắn có quyền hành”. Tôi nói.
“Được,
vừa hay chiều nay tôi phải tiễn bố mẹ tôi ra ga, cũng phải về sớm, không quản
nổi anh”. Trình Lộ bất mãn nhìn tôi, nói.
“Á, hôm
nay bố mẹ đã về rồi sao?”. Tôi lập tức hỏi.
“Hứ! Ai
là bố mẹ anh? Muốn ăn đòn hả?”. Trình Lộ vừa nói vừa ném chiếc kẹp tài liệu
rỗng trong tay cô ta về phía tôi. Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, chiều đến tôi
giải quyết công việc một cách nhanh gọn, thu dọn đồ đạc, về sớm. Trình Lộ và
tôi rẽ hai đường khác nhau, cô ta tuyệt đối không thể ngờ được tôi xin về sớm
là để đi đón Hiểu Ngưng. Bốn người bọn họ nhìn thì có vẻ rất thân thiết, nhưng
mỗi người lại có bí mật riêng.
Cơ quan
của Hiểu Ngưng cách đây không xa lắm, tôi lái xe qua bên đó, cô ấy đã đứng đợi
ở cửa.
Hôm nay
cô ấy lại mặc váy, là một chiếc váy ngắn màu đen, chân đi giày bệt, tuy không
phải là giày cao gót nhưng nhờ có đôi chân thon dài, nên trông cô ấy vẫn rất
cao. Lúc này cô ấy đang đứng ở bên đường, chiếc váy bay bay theo chiều gió, áo
sơ mi trắng tinh tươm, sạch sẽ, trông thuần khiết như cô sinh viên, nhìn từ xa,
tôi không kiềm được lòng mình mê mẩn trước vẻ đẹp ấy.
Tôi lái
xe đến, đón cô ấy lên xe.
Hai năm
trở lại đây kinh tế của thành phố Bình Hải phát triển rất nhanh, những người
nông dân ở ngoại ô cũng vay tiền xây dựng những khu nghỉ mát, tuy đẳng cấp không
cao, nhưng điểm quan trọng là môi trường thiên nhiên trong lành và không khí
thảnh thơi, thoải mái, khiến cho ngành du lịch của mấy vùng xung quanh cũng
phát triển không kém. Tôi lái BMW, xuyên qua hết sơn trang này đến sơn trang
khác, cuối cùng cũng tìm được đến “Sơn trang Lạc Du” mà Hiểu Ngưng nói.
“Căn số
18”. Hiểu Ngưng nhắc nhở tôi.
Tôi lái
xe vào, lượn một vòng, cuối cùng cũng tìm ra số 18, lái xe đến đỗ ở chỗ đất
trống cạnh tường. Căn biệt thự nhỏ này, thực chất là một căn nhà hai tầng, có
một khu vườn xinh xắn có thể nướng thịt. Giá hai trăm tệ một tối, rất bình dân,
những nhà trong thành phố có ô tô chở cả gia đình độ mấy người đến đây nghỉ
cuối tuần là hoạt động giải trí rất thịnh hành thời gian gần đây.
Tôi
thấy trước cửa số nhà 18 đã có một chiếc xe Santana 2000 màu đen, đoán chắc gia
đình Hiểu Ngưng cũng chỉ thuộc loại khá giả, so với gia đình có bố mẹ đều là
giáo sư đại học như Trình Lộ, có thể không sánh bằng.
Nghe
thấy tiếng xe, bố mẹ Hiểu Ngưng từ trong nhà đi ra.
“Bố!
Mẹ!”. Hiểu Ngưng xuống xe, vẫy tay về phía bố mẹ cô ấy.
Tôi vừa
đỗ xe vừa lén nhìn bố mẹ Hiểu Ngưng. Bố cô ấy không hề cao lớn uy nghiêm như
tôi tưởng tượng, ông đeo kính, hơi gầy nhưng rất có thần thái, không giống cảnh
sát hình sự mà giống nhân viên văn phòng hơn. Mẹ cô ấy và mẹ Trình Lộ gần tựa
như nhau, thân thiện, gần gũi, chỉ có điều gầy hơn một chút.
Trong
thời gian ngắn ngủi có hai, ba ngày tôi đã đi gặp bố mẹ của hai cô gái xinh
đẹp, cũng coi như là phá kỷ lục rồi.
“Bố, bố
đến thật sao ạ?”. Hiểu Ngưng đứ