
Cô ta nở nụ cười ngọt ngào.
“Anh
nghĩ anh không đi ăn đâu”. Tôi cũng cười.
“Anh
nói vậy là ý gì?”. Cô ta ngước đôi mắt to vô tội lên, hàng lông mi đã được tô
điểm, khẽ rung động.
Tôi lại
cười, “Anh đợi em xuống để từ biệt”.
Cô ta
đứng đờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại thì tôi đã lên xe đi mất.
Tôi
không thích chờ đợi người khác, đúng giờ là nguyên tắc cơ bản, xinh đẹp không
phải là lý do bắt người khác phải chờ đợi. Chỉ có một người từng khiến tôi nhẫn
nại chờ quá một tiếng, đó cũng là lần duy nhất.
Chiếc
BMW nhanh chóng rời khỏi khu chung cư chạy về một hướng khác của thành phố.
Không
biết tại sao, hủy bỏ buổi hẹn, nhưng trong lòng tôi lại khoan khoái hơn rất
nhiều.
“Hoa
Gian Phường” nghe như tên của một cửa hàng hoa, thực ra là một phòng khám tâm
lý. Tôi luôn cảm thấy ở Trung Quốc mở một cửa hàng hoa còn có tiền đồ hơn mở
phòng khám tâm lý.
Trước
đây tôi không hiểu trong xã hội Trung Quốc phòng khám tâm lý làm sao mà có thể
tồn tại được. Nhưng sau này khi biết, tài sản của ông bố Đại Bính vượt quá năm
triệu thì đã thông suốt điều này.
Người
ta nói những kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng đều rất ngây thơ chất phác, câu này nếu
ứng dụng vào Đại Bính thì lại ngược lại. Đại Bính là một trong những tên vô
liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp.
Cậu ta
không muốn lãng phí bốn năm học chuyên ngành tâm lý, vì thế, sự khác biệt cuối
cùng là, tôi kiếm được tiền, còn cậu ta thì lỗ vốn.
Khi tôi
bước vào “Hoa Gian Phường”, cậu ta đang ngáy khò khò. Thật khó tưởng tượng, cậu
ta chính là bác sĩ tâm lý duy nhất được cấp giấy chứng nhận trong cả cái thành
phố Bình Hải hơn năm triệu dân này - tôi nghĩ, không có người nào khác lại ngu
ngốc đến mức mở một phòng khám tâm lý mà biết chắc chỉ có lỗ vốn chứ không kiếm
được đồng nào, lại còn tự xưng là “kiên trì lý tưởng”, “người sáng lập của
ngành tâm lý Trung Quốc”...
Ding
ding... cửa ra vào treo một cái chuông, tôi vừa mở cửa thì cậu ta tỉnh giấc.
Cậu ta
vội vàng lau nước dãi, nước mũi, nước mắt, ngồi thẳng lên, nhìn thấy tôi, lại
uể oải, “ôi dào, hóa ra là cậu”.
Bổ sung
thêm một câu, cậu ta cũng là một trong những tên thô lỗ nhất mà tôi từng gặp,
có lẽ cũng là bác sĩ tâm lý thô lỗ nhất Trung Quốc.
“Đợi
đã! Để tớ đoán xem lý do cậu đến đây là gì nhé!”. Không đợi tôi mở lời, đột
nhiên cậu ta giơ tay lên.
“Được,
cậu thử đoán xem”. Tôi mỉm cười, ngồi xuống, nghịch ngợm những thứ treo xung
quanh.
“Chắc
chắn là lại chia tay với người yêu rồi!”. Đại Bính nói.
“Sao
lại nói là ‘lại’?”. Tôi hỏi cậu ta.
“Ôi
dào, từ ngày tớ quen biết cậu thời đại học đến bây giờ, cậu có cô bạn gái nào
vượt quá một tuần”. Đại Bính cười vẻ đắc ý, mặt lộ rõ sự sung sướng trước đau
khổ của người khác.
Tôi
cũng không thèm giải thích, chỉ cười. Đã quen với cuộc sống độc thân, dường như
bên cạnh sẽ chẳng bao giờ có được người con gái dịu dàng nào nữa.
“Này,
không phải cậu là loại người không thích đàn bà đấy chứ?”. Đột nhiên Đại Bính
hỏi tôi.
“Không
thích đàn bà, lẽ nào tớ thích đàn ông?”. Tôi nhặt một tờ bệnh án bên cạnh lên,
ném về phía cậu ta.
“Sao
cậu biết là cậu không phải như thế? Rất nhiều người ban đầu cho rằng họ không
phải, sau đó mới biết thì ra là không dám đối diện. Gần đây tớ đang đọc một
quyển sách, liên quan đến đồng tính ẩn...”.
Mười
mấy tờ bệnh án cuộn lại đã được nhét vào mồm cậu ta. Tôi một tay nắm lấy bệnh
án, tay còn lại đã nắm thành quả đấm, giơ ra trước trán cậu ta.
“Hừ hừ
hừ,” Đại Bính đẩy cuộn bệnh án ra, vẫn không cam tâm, nói “Giờ thì tớ đã hiểu,
tại sao mỗi cô bạn gái của cậu đều không được mấy hơi, hóa ra ngay từ đầu cậu
đã chỉ thích đàn ông. Thảo nào sau khi tốt nghiệp vẫn muốn ở cùng nhà với tớ,
hóa ra là có ý đồ với ‘sắc đẹp’ của tớ...”.
“Có ý
đồ với ai chứ không bao giờ có ý đồ với cậu!”. Tôi thụi cho Đại Bính một cái.
Có lẽ đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở công ty tôi có thể chọc cho
Trình Lộ tức giận thì ra ngoài tôi lại rất dễ bị tên khốn Đại Bính này chọc cho
tức điên lên.
Thân
hình Đại Bính to béo, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, tránh được cú đấm của
tôi rồi thở dài: “Haizz, nói thật, hôm nay cậu chuyển ra ngoài đi”.
“Đi á,
tiền nhà tháng này chẳng phải tớ đã đưa cho cậu rồi sao?”.
“Tiền
nhà tớ sẽ trả lại cho cậu, cậu tìm chỗ nào khác mà ở đi”. Đại Bính lắc lắc cái
đầu béo ú, ngượng ngùng nói.
“Cậu
nói thật đấy hả?”.
“ờ, dạo
này kiếm được một mỹ nữ, thân hình rất bốc lửa, muốn tiến xa hơn với cô ấy, nếu
không sống một mình, e không tiện cho lắm. Cậu cứ coi như tớ trọng sắc khinh
bạn đi, tớ trả thêm cho cậu một tháng tiền nhà nữa, cậu ra ngoài thuê nhà đi”.
Đại Bính vừa nói, vừa lôi ví ra, xem vẻ không phải trêu đùa.
“Sao
không nói sớm! Bây giờ bảo tớ ra ngoài tìm nhà thì biết tìm ở đâu chứ!”.
“Tớ
định chờ tìm cơ hội nói với cậu, nhưng ai ngờ hôm nay cô ấy lại muốn đến nhà mình
chơi. Người anh em tốt, người anh em tốt, hay là hôm nay cậu ngủ ở ngoài, mai
hãy về...”.
Tôi đã
“sống chung” với Đại Bính hơn một năm, chưa bao giờ bị cậu ta đuổi ra ngoài,
nhưng nghĩ đến