
miếng, hỏi tiếp: “Thế bọn họ đối xử tốt với cậu không?
Thông thường phụ nữ sẽ chia thành hai loại, một loại có ý kiến lệch lạc về gay,
còn một loại thì không”.
“Nhiều
lời, lẽ nào vẫn còn loại thứ ba!”. Tôi bực mình.
“Tớ còn
chưa nói hết mà!”. Đại Bính chỉ vào chiếc bánh pizza trước mặt tôi, “Ăn đi, ăn
đi, tớ mời mà”.
Tôi
trừng mắt nhìn cậu ta, cầm một miếng pizza: “Nói tiếp đi”.
Đại
Bính gật gật đầu: “Đấy là tớ nói hai loại thường gặp, còn có một số cô không
những không ghét gay thậm chí còn có cảm giác tin tưởng, ở nước ngoài tình
trạng này khá nhiều, một số cô gái còn lựa chọn sống chung với gay, bởi vì...”.
“Đừng
có nói nước ngoài nước trong nữa, tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải làm gay,
tớ chỉ muốn biết bọn họ nhìn nhận thế nào về tớ”. Nghe cậu ta dây cà ra dây
muống, tôi ngắt lời, hỏi. Đại Bính làm việc rất kém cỏi, nhưng lại rất có tài
chập chờn người khác.
“Vậy
thì họ đối xử với cậu có tốt không?”. Đại Bính hỏi.
“Cũng
được”. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm, “Đều đối đãi với tớ rất tốt,
làm tớ cảm thấy hơi hổ thẹn”.
“ừ...
bọn họ đều còn độc thân...”. Đại Bính vừa nhai pizza, vừa vuốt vuốt cằm, ra vẻ
trầm tư, “Tớ biết rồi, loại này chính là ỷ lại vô thức trong lý luận của Freud,
hơn thế còn là ỷ lại tập thể có tính liên hoàn”.
“Đừng
có nói với tớ mấy cái từ chuyên ngành đó, nói rõ chút đi!”. Tôi cắn một miếng
pizza thật to, thúc giục cậu ta.
“Nói
một cách đơn giản, trong tiềm thức họ coi cậu là đối tượng hoang tưởng của họ,
bởi vì cậu cho họ cảm giác an toàn. Họ có thể dựa dẫm vào cậu mà không cần phải
lo lắng gì cả. Thậm chí tình cảm này sẽ còn tăng mạnh hơn dưới sự ảnh hưởng của
những người xung quanh”.
“Hoang
tưởng về cái gì?”. Tôi truy hỏi cậu ta.
“Cậu
nói xem?”. Đại Bính nhìn tôi bằng ánh mắt không lấy gì làm tốt đẹp.
Tôi
trầm ngâm một lúc.
“Nhớ
tìm phòng cho tớ đấy, đồ vô dụng”. Tiếp đó, tôi đứng lên, lau tay, nói.
“Thoát
rồi”, thấy tôi bỏ qua cho cậu ta, Đại Bính nhẹ nhõm thở dài, đột ngột nhắc nhở
tôi, “Cô bé Tô Tô đó, thay tớ chăm sóc cô bé nhé”.
“Cậu
lừa người ta thảm như vậy còn có mặt mũi nói lời này sao?”. Tôi nhìn cậu ta.
“Tô Tô
và cậu, tất nhiên tớ phải ưu tiên cậu rồi. Tóm lại nhớ chăm sóc kỹ cho cô bé,
có một số chuyện sau này tớ sẽ nói rõ với cậu”. Đại Bính ra sức cắn pizza,
miệng đầy mỡ nhìn tôi.
Tôi
lườm cậu ta một cái, cầm chìa khóa xe, “Có vấn đề gì tớ lại đến tìm cậu”.
“Được,
tư vấn miễn phí”. Đại Bính phủi phủi ngón tay, đắc ý nói. Tôi biết Đại Bính là
người không thể tin tưởng được, nhân thể hôm nay có thời gian, đi lượn hết các
trung tâm môi giới nhà đất. Nhưng kết quả đúng như tôi đã dự liệu, thời gian
này không có phòng trống nào cả. Hoặc là thuê chung, phòng vừa bẩn vừa ồn ào,
hoặc là cách chỗ làm quá xa, không tiện cho việc lái xe.
Tôi
chạy long xòng xọc cả một ngày trời, không có thu hoạch gì cả, về đến Lam Kiều
Hoa Uyển thì trời đã tối, vừa mệt vừa đói. Không phải là tôi không muốn sống
chung với bốn mỹ nữ, nhưng điều kiện là tôi phải chụp cái mũ “gay” lên đầu,
thực sự tôi rất khó chấp nhận.
Hôm nay
không thể tìm được phòng để thuê, ngày mai chắc có đi cũng công toi, tạm thời
tôi chỉ còn cách chấp nhận ở lại đây rồi tính tiếp.
Mặc dù
là tối thứ bảy nhưng bọn họ đều không có nhà. Hiểu Ngưng đến Đại học Bình Hải
dự thuyết giảng về học thuật, Linh Huyên đi dạy thêm. Tô Tô đã không còn trong
phòng tôi nữa, chắc đã ra ngoài chơi, đến Trình Lộ cũng không biết đi chết ở
đâu rồi.
Trong
phòng trống rỗng, vô cùng thê lương. Tôi nghĩ nếu không phải tôi về nhà quá
muộn có lẽ đã có thể đi nghe giảng cùng Hiểu Ngưng rồi. Hiểu Ngưng tuy nhìn thì
có vẻ lạnh lùng, nhưng hình như cũng không nỡ cự tuyệt lời yêu cầu của tôi. Đại
học Bình Hải là trường của Đại Bính, ngày còn học đại học tôi hay sang bên đó
đánh cầu, đó là một ngôi trường cổ kính, không khí rất tốt, nếu được đi dạo
cùng Hiểu Ngưng trên con đường râm mát trong trường chắc chắn cảm giác không
tồi.
Cũng
không biết làm sao, tôi có cảm giác rất đặc biệt với Hiểu Ngưng, phong thái
điềm đạm của cô ấy khiến tôi mê đắm.
Tôi tìm
thứ gì đó lấp đầy bụng rồi về phòng mình nghỉ ngơi. Trên chăn vẫn còn lưu lại
mùi hương hôm qua của Tô Tô. Chạy lăng xăng cả ngày, mệt bã người, ngày hôm sau
khi mở mắt ra thì đã là buổi trưa.
Ở bên
ngoài, bốn cô gái đang bàn nhau đi dạo phố, vốn dĩ tôi định giả vờ như không
nghe thấy, không ngờ Tô Tô đột ngột chạy sộc vào, hét to: “Anh Tiểu Mân! Cuối
cùng anh cũng tỉnh rồi!”.
“Ừ, hôm
nay anh bận chút việc riêng”. Không chờ cô bé đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, tôi
vội vàng nói luôn.
“Thật
là, định kéo anh đi dạo phố cơ”. Quả nhiên Tô Tô tỏ vẻ tiếc nuối.
Tôi
cười nói: “Mọi người đi là được rồi”.
Nhìn
qua cửa, tôi thấy hôm nay họ đều ăn mặc rất đẹp, đứng tụm vào nhau như một khóm
hoa. So với sự lạnh lẽo tối qua khi tôi về chung cư, cảnh tượng náo nhiệt hôm
nay khiến cho tâm trạng tôi cũng hoạt bát hơn một chút.
Đôi khi
than mấy cô gái này quá ồn ào quá phiền phức, đôi khi lại cảm thấy căn chung cư
này