
phòng được quét dọn vô cùng sạch sẽ, Trình Tư Vy yêu cầu nhà hàng mang lên hai
suất ăn đơn giản, tôi và cô ấy ngồi đối diện nhau, bên cạnh cửa kính sát đất,
vừa thưởng thức cảnh thành phố với những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, vừa ăn
bít tết.
“Ngày
kia chúng ta sẽ đi, tôi sẽ làm thủ tục cho anh trong thời gian nhanh nhất”. Cô
ấy nói.
“Chị
biết tôi sẽ đến tìm chị ư?”. Tôi hỏi.
Trình
Tư Vy lắc lắc đầu, cười một cách trang nhã.
“Có một
điều tôi vẫn luôn muốn hỏi chị, tại sao chị lại chắc chắn tôi chính là người
chị cần?”. Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi.
“Anh có
năng lực, nhưng không kiêu ngạo, có thể tiếp nhận góp ý của người khác. Tuy là
con át chủ bài của nhà xuất bản An Mặc, nhưng anh không quá đòi hỏi về lợi ích,
trong việc lên chiến lược ra sách, anh không quá coi trọng chuyện tiền bạc. Anh
thừa nhận thuộc tính thương mại của xuất bản, nhưng không hạ thấp thuộc tính
văn hóa, anh không bao giờ vì thành tích cá nhân mà từ bỏ những thứ khác. Quan
trọng nhất là, trong lòng anh luôn cho rằng sách là vật cảm tính, anh có sự dịu
dàng của văn nhân, nhưng cũng có sách lược kinh tế rất rõ ràng, nói tóm lại,
anh có tiềm năng để trở thành một nhân viên xuất bản xuất sắc đẳng cấp quốc tế”.
Trình Tư Vy nói.
Tôi
kinh ngạc nhìn cô ấy, lần đầu tiên thấy cô ấy có thể phân tích người khác một
cách rõ ràng mà nhanh chóng đến thế. Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy về quan
điểm làm sách của mình, vậy mà cô ấy có thể nhìn thấu được ý nghĩ của tôi, điều
này khiến tôi vô cùng khâm phục khả năng nhìn người và trực giác nhạy cảm của
cô ấy.
Đồng
thời, càng ngày tôi càng thấy Trình Tư Vy là người rất khó hiểu, khó nắm bắt,
cô ấy lạnh lùng thông minh, dường như không quá coi trọng mọi thứ, thân phận
cao quý lại rất bình dị dễ gần, bề ngoài lạnh lùng nhưng lại rất cảm tính...
Ánh
nắng chiếu rọi vào bàn của chúng tôi, chúng tôi tiếp tục yên lặng ăn, yên lặng
thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Rời khỏi khách sạn, tôi đến công ty. Nhưng
lần này, tôi không đi đến phòng bản quyền mà đi thẳng lên tầng gặp tổng giám
đốc Ngô.
sếp Ngô
đang ngồi bên bàn làm việc đọc những tài liệu quan trọng dạo gần đây, thấy tôi
đi vào, sếp cười: “Sao thế? Có chuyện gì à?”.
“Sếp
Ngô, có một chuyện nhỏ”. Tôi cố nói một cách thoải mái.
“Muốn nghỉ
việc hả?”, sếp Ngô nhìn tôi, nói.
“Á?”.
Tôi kinh ngạc nhìn sếp, rồi gật đầu.
“Lương
Mân, tôi đã sớm nhìn ra cậu không phải hạng tầm thường, cái ao nhỏ bé này không
chứa nổi cậu nữa rồi”, sếp Ngô cười, “Trời cao biển rộng để cho chim mặc sức
sải cánh, thực ra tôi đã sớm đoán được cậu có ý định đi, nhưng cho dù vậy, cậu
vẫn dốc sức giúp tôi trong dự án xuất bản, không những thế còn giúp cho cuốn
tiểu thuyết của Carl Sura có thể xuất bản ra thị trường một cách thuận lợi, đã
là trượng nghĩa lắm rồi”.
“Nếu đã
như vậy thì em cũng không nói thêm nữa. Cảm ơn ân tình của sếp năm đó đã nhận
em vào làm”. Tôi cúi đầu cười, nói.
“Cái gì
mà ân với huệ, cậu cũng đã giúp tôi làm không ít việc. Định chuyển sang nhà nào
thế?”, sếp Ngô hỏi tôi.
“Tập
đoàn xuất bản Wolters Kluwer của Trình Tư Vy”. Tôi đáp.
“Ha ha,
hóa ra là đến chỗ cô ấy. Với tài năng của cậu, đến làm việc ở một tập đoàn xuất
bản xuyên quốc gia như thế sẽ có không gian phát triển hơn, chúc cậu thành
công”.
“Ngày
kia em đi, mai em làm thủ tục nghỉ việc nhé, chiều nay em sẽ làm hết những việc
chưa hoàn thành”. Tôi nói.
“Ừ, tôi
luôn rất thích thái độ làm việc trách nhiệm cao của cậu, lương tháng này vẫn
trả cho cậu như thường, thưởng cũng tăng gấp đôi, cậu cứ yên tâm mà đi châu Âu
nhé. Đối với cậu mà nói, quả thực là một cơ hội rất tốt”, sếp Ngô nhìn tôi bằng
ánh mắt tán thưởng, nói.
“Cảm ơn
sếp”. Tôi thở phào nhẹ nhõm, rời văn phòng làm việc của sếp.
Đột
nhiên tôi nhớ ra một chuyện, lại đi vào: “Đúng rồi, sếp Ngô, trong công ty,
Trình Lộ là người rất đáng tin cậy, cô ấy làm việc cẩn thận, chăm chỉ, giao
việc lớn cho cô ấy, tuyệt đối không hỏng việc”.
“Ha ha,
tôi biết. Thực ra tôi có thể nhận ra, Trình Lộ vẫn luôn ganh đua với cậu, cô ấy
không chịu nhận thua, nhưng thực ra cô ấy rất phục cậu. Còn cậu quá tài hoa, trong
thời gian một năm vừa qua, cậu đã bớt kiêu ngạo đi, càng ngày càng điềm tĩnh.
Nói đùa chứ, ngày trước tôi sắp xếp cho cậu đến phòng bản quyền, cứ nghĩ hai
người sẽ thành một đôi”.
Tôi lộ
vẻ mặt gượng gạo. Thời đại học, rất nhiều người nghĩ tôi và Cố Sảnh là một đôi,
cuối cùng đến tận khi tốt nghiệp chúng tôi vẫn không đến được với nhau. Bây
giờ, sếp Ngô lại nhắc đến chủ đề này, tự nhiên làm tôi có cảm giác, tình cảm
giữa tôi và Trình Lộ cũng sẽ trở thành sự tiếc nuối.
Tôi
xuống phòng bản quyền ở tầng dưới, đi đến chỗ ngồi của mình trong lòng nặng
trĩu.
“Hôm
nay anh lại đi muộn, tôi phải cắt bớt tiền thưởng tháng này của anh mới được!”.
Thấy mãi trưa tôi mới đến công ty, Trình Lộ bất mãn nói.
“Cố
Sảnh về rồi”. Tôi nói.
“Thảo
nào tâm trạng anh không tốt, chắc chắn là người ta không thèm anh nữa, đá đít
anh rồi chứ gì?”. Trình Lộ cắn đầu bút, hả hê trước nỗi đau khổ