
mọi người đều còn chìm trong giấc ngủ. Bây giờ
đuổi theo cô ấy, có lẽ vẫn kịp. Tôi tự nhủ.
Lòng
như đống tro tàn.
Tôi
thong thả đi ra ngoài phòng khách.
Bộ sofa
mới thay, sàn nhà cũng mới được quét lại, các loại đồ trang trí đều mới cả. Cố
Sảnh đã hao tâm tốn sức, bày biện nơi này như ngôi nhà nhỏ của mình.
Ngoảnh
đầu lại, tất cả trống rỗng. Tỉnh mộng rồi thì con người cũng nên ra đi.
Tôi
không còn chút sức lực nào, ngồi lên chiếc ghế sofa bằng da thật lạnh lẽo, nhớ
lại những ký ức khó phai giữa tôi và Cố Sảnh.
Tình
cảm thực sự của chúng tôi bắt đầu từ lần gặp nhau ở Bắc Kinh. Tốt nghiệp đã hơn
một năm, khi gặp nhau, chúng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng cả hai đều hiểu
rất rõ, trong suốt bốn, năm năm qua người mình chờ đợi là ai.
Trải
qua những năm tháng bồng bột, còn lại chỉ là kỷ niệm. Quay trở lại trường,
chúng tôi vừa nuối tiếc, vừa vui mừng. Nuối tiếc vì ngày đó chúng tôi không
biết tình cảm thật của đối phương, vui mừng vì mọi thử vẫn chưa phải quá muộn.
Cố Sảnh
vứt bỏ sự lạnh lùng của cô ấy, đến Bình Hải, hy vọng có thể níu giữ hạnh phúc.
Chỉ có điều...
Câu
“yêu anh” cô ấy thốt ra vào giây phút nóng bỏng nhất, vẫn thoáng hiện lên trong
đầu tôi. Cô ấy kiêu ngạo như vậy, cũng chỉ trong lúc đó mới dám thốt ra những
lời này.
Câu nói
ấy tôi đã chờ đợi bao lâu nay, tròn năm năm rồi.
Chúng
tôi đều sợ thất bại, mỗi giây mỗi phút đều như bị bao trùm trong ánh đèn huỳnh
quang, tôi và cô ấy đều được mọi người nhìn vào, tôi và cô ấy không ai dám bước
lên một bước, nói ra câu ấy.
Nếu như
chúng tôi đều bình thường, có lẽ sẽ không mệt mỏi như vậy.
Tôi thu
nhặt lại những ký ức vụn vặt thời đại học, không thể tìm được chứng cứ nào
chứng tỏ cô ấy thích tôi.
Quả
thực cô ấy che giấu quá kỹ. Tôi cũng quá cao ngạo, không bao giờ để lộ cho
người khác biết tôi thích cô ấy.
Trời
sáng dần. Không biết từ lúc nào, tôi nằm trên sofa, nhìn ra ban công trống rỗng
suốt đêm.
Căn
phòng sáng dần lên, tiếng rao hàng bên ngoài cũng văng vẳng phía xa.
Chỉ có
điều, căn phòng này đã không còn nữ chủ nhân, không còn sức sống nữa. Tin chắc
không bao lâu, những đồ nội thất sáng loáng này sẽ không còn láng bóng nữa, mà
được phủ một lớp bụi dày cộp.
Cố Sảnh
quả là người phụ nữ tốt, người vợ đảm đang. Tôi đánh mất tình yêu suốt năm năm,
không biết là đúng hay là sai nữa.
Nếu như
tôi không do dự khi lựa chọn cô ấy, thì có lẽ đã rất hạnh phúc.
Tôi xoa
bóp đầu, hít một hơi thật sâu không khí lạnh của buổi sớm, đi vào phòng ngủ,
mặc quần áo.
Tôi đi
vào bếp, mở tủ lạnh, lấy một hộp sữa ra uống một hơi hết sạch, rồi lại đứng bên
cửa sổ, hét lên một tiếng.
Cô em
đứng bên ban công nhà đối diện tưởng tôi điên, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kinh
ngạc.
Tôi ném
hộp sữa vào thùng rác, thu dọn đồ đạc, cầm chìa khóa, đi xuống tầng, mở cửa xe
ngồi vào trong.
Trong
vườn hoa của khu nhà, những chú chim bay bay, dường như tất cả đều mang một
diện mạo mới.
Tôi
khởi động chiếc BMW, mở rộng cửa xe, lượn lờ trong cái thành phố vừa gần gũi
vừa xa lạ này, đột nhiên nhận ra đã đến lúc bản thân nên chọn một con đường
mới.
Tôi đột
ngột vòng xe, chạy về phía khách sạn Hilton. Ánh nắng rực rỡ đến mức không
thật, nhớ lại những ngày tôi chuyển đến ở trong chung cư nhà Tô Tô, tôi cũng có
cảm giác như vậy.
Xuyên
qua ánh nắng, tôi đến khách sạn Hilton. Lên phòng trên cùng của khách sạn. tôi
bấm chuông, cửa tự động mở.
Căn
phòng rộng lớn nhưng không thấy hình bóng của Trình Tư Vy, tôi đi vòng ra phía
cầu thang cuốn lên tầng thượng tìm cô ấy.
Cô ấy
ngồi dưới một chiếc ô che nắng, yên lặng đọc sách. Ánh nắng chói chang chiếu
rọi lên mái tóc vàng kim của cô ấy, gương mặt cô ấy dưới ánh nắng trông rất mờ
ảo.
Rất
xinh đẹp.
Dường
như tất cả những gì tôi nhìn thấy trong ngày hôm nay đều không chân thực.
Thấy
tôi lên, cô ấy vẫy vẫy tay về phía tôi.
Tôi
không muốn làm mất không gian yên tĩnh này, nên ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cầm
một cuốn sách lên đọc.
Trên cả
sân thượng rộng thênh thang chỉ có tôi và cô ấy. Cơn gió lạnh thổi qua khiến
người ta cảm thấy rất sảng khoái. Ánh nắng ấm áp cũng đem lại sự thoải mái cho
con người.
Chúng
tôi không hề nói với nhau câu nào, cả hai đều chăm chú vào cuốn sách của mình,
chìm đắm trong thế giới riêng biệt của mỗi người.
Ánh
nắng buổi sáng chiếu trên người chúng tôi dần dần dịch chuyển, tôi và Trình Tư
Vy từ đầu đến cuối không nói với nhau câu nào.
Yên
lặng.
Vô cùng
yên lặng.
Chúng
tôi không ai làm phiền ai, đến động tác lật giở sách cũng rất nhẹ nhàng.
Mặt
trời đã treo trên đỉnh đầu, Trình Tư Vy đã đọc xong một cuốn tiểu thuyết bằng
tiếng Anh, gập sách lại, đặt sang một bên.
“ở đây
ăn cơm nhé?”. Cô ấy hỏi tôi.
“Ừ”.
Tôi gật đầu.
Trình
Tư Vy đứng dậy, phủi phủi quần áo, đi xuống cầu thang.
Tôi đặt
cuốn sách trong tay xuống, đi theo cô ấy.
Buổi
sáng yên lặng một cách kỳ lạ này khiến trái tim tôi như được gột rửa. Trình Tư
Vy có một vẻ đẹp trời phú, cho dù là động hay tĩnh đều khiến người khác cảm
thấy rất thoải mái, dễ chịu.
Căn