
ừng có bắt nạt chị ấy”. Đại Ngưu lại tiếp tục.
Tôi
biết người mà Đại Ngưu gọi “chị dâu” chính là Trình Lộ, bất giác bật cười: “Cậu
chưa tiếp xúc với cô ấy, làm sao biết cô ấy rất được?”.
“Nhìn
cũng biết mà, chị ấy rất quan tâm đến anh”. Đại Ngưu không nghĩ ngợi gì đã trả
lời.
Tôi
cười gượng gạo.
Đột
nhiên cậu ta lại hỏi: “Bây giờ Cố Sảnh đã có người yêu chưa?”.
“Chưa”.
Tôi lắc đầu.
“Haizz...”.
Đại Ngưu ngẫm nghĩ một lúc, thở dài, đi giúp sắp xếp lại các thùng sách. Không
biết tiếng thở dài này của cậu ấy ẩn chứa nỗi niềm gì.
Hoạt
động quảng bá sách kết thúc, cũng có nghĩa là buổi họp mặt của sinh viên toàn
trường cũng kết thúc.
Cùng
lúc, hàng trăm chiếc xe ô tô đồng thời nổ máy, chạy về phía cổng trường, cảnh
tượng cực kỳ hoành tráng. Rất nhiều người trong số họ ở các tỉnh xa nên phải
xin nghỉ mấy ngày liền để đến đây, bây giờ gặp được nhau rồi thì đều muốn tìm
chỗ nào tụ tập uống rượu.
Một số
bắt buộc phải về, lưu luyến không thôi khi phải nói lời tạm biệt với bạn cũ.
Trong số bọn họ, có người đã đi làm nhiều năm, có người đã kết hôn, mang cả vợ
con cùng đến, có người vẫn chưa tốt nghiệp, đang thực tập. Nhưng tất cả đều có
một điểm chung, đó là lòng nhiệt tình với bạn bè, là những hồi ức, là những kỷ
niệm.
Thế là
cổng trường lập tức trở thành nơi nói lời tạm biệt của mọi người, họ ôm nhau,
bắt tay nhau, nhìn nhau trân trân. Hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói dường như
không thể thổ lộ hết được.
“Anh
Tiểu Mân, em biết anh rất bận nên không kéo anh đi uống rượu. Chỉ cần trong lòng
anh có đám anh em này là bọn em vui lắm rồi”. Đại Ngưu dẫn đầu một trăm sáu
mươi tám thành viên của câu lạc bộ tán thủ, nói lời chào tạm biệt tập thể với
tôi.
“Không
được, hôm nay dù thế nào anh cũng phải mời mọi người một bữa!”. Tôi nói.
“Để lần
sau đi ạ, hôm nay anh bận bịu cả ngày rồi, mọi người cũng không dám chuốc say
anh, hơn nữa có mấy đứa cũng phải về gấp, bọn em phải tiễn chúng nó ra sân bay
hoặc ra ga tàu”. Đại Ngưu quay về phía tôi cười sảng khoái.
Dường
như nhìn thấu sự dằn vặt và tiếc nuối của tôi, cả đội lũ lượt đến vỗ vai an ủi
tôi, tỏ ý lần sau vẫn còn cơ hội đi uống rượu cùng nhau.
Tiếp
đó, họ vai kề vai đi về phía cổng chính. Bây giờ, bọn họ người thì béo lên,
người thì gầy đi, đã không còn dáng vẻ thời đại học nữa.
Tôi
nhìn theo bóng họ, nhìn bọn họ trêu đùa nhau, nhìn bóng họ bị ánh mặt trời buổi
chiều kéo dài, bỗng dưng cảm thấy thời đại học cách tôi càng lúc càng xa.
Cảnh
tượng này, tựa hồ như chúng tôi đi ra từ nhà thi đấu mỗi buổi chiều, sau khi
luyện tập xong. Vậy mà chỉ chớp mắt, bọn họ đã đi rất xa, dáng người cũng dần
thay đổi, cách ăn mặc cũng không còn như thời thanh xuân nữa.
“Nhớ
đến cuộc sống thời đại học phải không?”. Trình Lộ nói, như thể nhìn thấu được
tâm trạng tôi.
Tôi
gượng cười với cô ta, thu vẻ mặt buồn rầu lại: “Đi thôi, đi hát nào”.
“Hay
quá!”. Tô Tô lập tức nhảy cẫng lên.
Trong
ánh nắng cuối trưa, mái tóc bốn cô gái bay bay, từng đôi nắm tay nhau, đến bóng
người trên mặt đất cũng trở nên xinh đẹp lạ thường.
Tôi
quay đầu nhìn, cũng không thấy bóng dáng Cố Sảnh đâu nữa.
Nhìn
xuyên qua tấm kính cửa phòng karaoke, tôi thấy Trình Lộ đang cầm micro, vui vẻ
hát hò. Tô Tô hát với cô ta, chơi đùa rất cuồng nhiệt. Sự hòa thuận của họ đủ
để chứng minh cho tôi thấy bốn cô gái độc thân cũng có thể có cuộc sống thú vị,
đặc sắc.
Tôi
đứng bên ngoài, cúi đầu nhìn tin nhắn trong điện thoại, lưỡng lự.
“Em chỉ
có thể giả vờ như không nhìn thấy, không nhìn thấy anh ôm cô ấy ở phía bên kia
đường, em có thể cảm nhận được anh đang rất hạnh phúc, gặp gỡ thế này tốt cho
cả hai chúng ta...”.
Hiểu
Ngưng hát bài Lời chúc phúc ở góc đường, giọng hát mượt mà, trong trẻo. Tôi
không ngờ Hiểu Ngưng bình thường ít nói thế lại có thể hát hay như vậy.
Thấy họ
hát càng lúc càng hăng, tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ rời khỏi quán
karaoke. Tôi đi một mình đến cổng phụ của trường, từ xa đã nhìn thấy Cố Sảnh
đang đợi tôi.
Cô ấy
yên lặng, thâm trầm đứng đó, như một pho tượng điêu khắc màu trắng đã ở đó mấy
chục năm rồi, yên lặng ngắm nhìn những sinh viên đi đi lại lại xung quanh. Cô
ấy đặc biệt rất thích đeo vòng tay, trên tay cô ấy lúc này đeo một chiếc vòng
bằng gỗ đủ các loại hoa văn, phối hợp với trang phục, toát ra một vẻ đẹp huyền
bí, trang nhã.
Đến khi
tôi đứng trước mặt, cô ấy mới nở nụ cười nhẹ nhàng: “Đi cùng em một lúc nhé”.
“Ừ”.
Tôi đi cùng cô ấy vào trong trường.
Bố cục
trường vẫn không có gì thay đổi nhiều, chỉ có mấy khu giảng đường đã được sơn
lại. Cố Sảnh bước chậm rãi bên cạnh tôi, thưởng thức cảnh vật xung quanh, tựa
như đang đi trên con đường cũ cách đây mấy năm. Đã rất lâu rồi cô ấy không quay
lại trường, lần này quay lại, chắc chắn còn cảm động hơn tôi nhiều.
Thấy
ánh mắt của các nam sinh nhìn cô ấy, tôi nói để giảm bớt bầu không khí căng
thẳng: “Đúng là hoa khôi, mấy cậu em này cũng không rời mắt nổi”.
“Già
rồi. Không như cô bé Tô Tô, vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống”, Cố Sảnh than
thở, giọng nói ẩn