
áo đài cũng đưa tin nhỉ?”.
Tôi
cười không trả lời. Trong lòng tôi, những lời bình tốt đẹp của độc giả chính là
lời quảng cáo tốt nhất.
Chiếc
kim đồng hồ treo trước thư viện ở phía xa đã chỉ mười giờ ba mươi, Trình Lộ gật
đầu về phía tôi, ý bảo có thể bắt đầu được rồi.
Đại
Ngưu mở lối, đang định cho mọi người vào thì đột nhiên phía bên kia quảng
trường, lại xuất hiện một đoàn người khác.
Phía
đối diện kéo lên một tấm băng rôn to.
Lần đầu
phát hành bộ truyện đặc sắc của Carl Sura trong trường.
Bốn tấm
áp phích mở ra theo chiều gió.
Cố Sảnh
trong chiếc áo sơ mi có hai hàng khuy theo phong cách châu Âu, eo thắt chiếc nơ
bướm, nét bình dị hòa quyện với vẻ xinh đẹp, trông vừa đơn giản vừa trang nhã,
từ trong chiếc chiếc xe con đi ra.
“Là Cố
Sảnh! Cố Sảnh! Hoa khôi đầu tiên của Hoa Thương!”.
Trong
đám đông, có người hét gọi.
Đúng
rồi, hoa khôi trước kia đã quay lại rồi.
Chúng
tôi đã mở lối nhưng mọi người lại quên mất việc chuyển động lên phía trước.
Hai bên
đều đang chuẩn bị bán sách, những tấm áp phích và băng rôn quảng cáo của cả hai
đều tung bay phấp phới trong gió. Chính giữa là khoảng đất trống, như thể ranh
giới giữa nước Sở và nước Hán trong cờ tướng, địa bàn được phân chia rõ ràng,
không bên nào được phép vượt biên nửa bước.
Cố Sảnh
xuyên qua đám đông, mỉm cười với tôi, tựa hồ như muốn nói, anh có thể đến
trường cũ quảng cáo sách thì sao em không thể chứ?
Trình
Lộ tức nổ đom đóm mắt, nghiến răng ken két, tôi biết, chắc chắn Cố Sảnh xem tin
tức trên diễn đàn, nên mới đặc biệt chạy từ tận Bắc Kinh về, cố tình đánh đòn
phục kích chúng tôi.
Bọn
sinh viên năm ba, năm tư đều biết những câu chuyện về Cố Sảnh, lúc này tất cả
mọi người đều quay đầu nhìn tôi và Cố Sảnh, bàn luận rôm rả.
“Đây
chính là hoa khôi trường mình trước đây sao? Chị ấy xinh thật đấy”. Tô Tô đứng
bên cạnh tôi, nói một câu không hề phù hợp với hoàn cảnh chút nào.
Cố Sảnh
thấy mọi thứ bên mình đã được chuẩn bị tàm tạm, giơ cánh tay thon mềm lên, vẫy
tay về phía đám đông. Bên hồ, ánh nắng rực rỡ, hàng liễu bay bay trong gió,
từng cử chỉ của cô ấy đều mang vẻ đẹp mê hồn. Sức lôi cuốn của “hoa khôi
trường” trong lời đồn cứ thế được lan ra.
Rất
nhiều người lập tức đổ dồn về bên cô ấy. Cho dù là sinh viên đang học tại
trường hay là sinh viên đã tốt nghiệp đều muốn chiêm ngưỡng người đẹp. Ngay cả
Đại Ngưu lẫn các anh em trong Câu lạc bộ tán thủ cũng không ngăn cản được đám
đông.
Đối
diện với sự biến đổi đột ngột này, Trình Lộ run rẩy toàn thân, giậm chân bình
bịch. Cô ta hận Cố Sảnh đến tận xương tận tủy.
Tiếng
đàn ghi ta vang lên, một khúc Revelation lan tỏa khắp quảng trường.
Tiếng
nhạc và giọng hát bất ngờ lập tức làm cho đám đông hỗn loạn yên tĩnh trở lại.
Tôi
quay đầu, thấy Vạn Lý cùng với các thành viên trong ban nhạc xuất hiện trên sân
khấu bên hông quảng trường. Thấy tôi đã nhận ra mình, Vạn Lý vẫy vẫy tay về phía
tôi.
Tiếng
guitar chủ đạo dần lan đến tận chính giữa quảng trường, organ và guitar bass
dùng tiếng nhạc êm ái bổ trự cho guitar chính, đã nhanh chóng xoa dịu tình hình
hỗn độn.
“Trình
Lộ, cô không cần phải quá lo lắng thế, những người chạy sang bên đó sẽ quay lại
mua sách thôi”. Tôi nói với Trình Lộ.
Trình
Lộ gật gật đầu, tuy biết là thế nhưng đối diện với việc Cố Sảnh đột nhiên xuất
hiện đối đầu với mình, vẫn cảm thấy không thoải mái.
Tô Tô,
Hiểu Ngưng và Linh Huyên cũng hoàn hồn trở lại, vừa nhoẻn miệng tươi cười vừa
phát sách.
Hiệu
ứng của mỹ nữ quả thật mạnh mẽ. Năm hàng dọc bên chúng tôi, chồng sách chất
đống như núi, vậy mà vơi đi nhanh như nước chảy.
Có lẽ
là một loại hoài niệm cũng nên, những người mua sách chỗ tôi đều gọi một tiếng
“anh Tiểu Mân”. Còn tôi đối với từng người đều mỉm cười, thu tiền, đưa sách.
Nhìn
thấy họ, tôi nhớ lại lễ Té nước rầm rộ ngày đó, trong chuỗi ngày nắng nóng oi
ả, sinh viên toàn trường đều ra sức chơi đùa; nhớ lại lần Đại hội thể dục thể
thao mà cả hai trường “Học viện Thương mại Hoa Đông” và “Đại học Bình Hải” liên
hiệp tổ chức, làm cho trường Đại học Bình Hải của Đại Bính về sau đó không dám
tổ chức cùng trường tôi nữa; nhớ lại những buổi liên hoan ăn uống; những buổi
triển lãm thư pháp, thậm chí cả cuộc đua xe đạp trong trường nữa...
Bốn năm
đó là một hồi ức đáng trân trọng đối với tất cả các sinh viên của Hoa Thương,
không phải chỉ là những ngày tháng chơi games, trốn học, ngủ nướng và thi cử
nhàm chán, tẻ nhạt, mà thực sự là những ngày tháng tuyệt vời, đốt cháy nhiệt
huyết tuổi trẻ. Khúc nhạc của Vạn Lý cũng dần dần sôi động hơn. Cậu ấy nhắm
mắt, trông rất nhập tâm, thiết nghĩ, đứng trước hàng nghìn người thế này, cũng
khiến cậu ta hồi tưởng lại những tháng ngày trước đây.
“Anh
Tiểu Mân!”. “Anh Tiểu Mân!”.
Một vài
nữ sinh xếp hàng cách tôi không xa lắm, cất tiếng gọi lanh lảnh.
Nghe
thấy tiếng gọi ấy, vẻ mặt Trình Lộ đang tươi tỉnh lập tức trở nên bất mãn.
Tôi đặt
sách xuống, đi đến bên ghé vào tai cô ta: “Ghen rồi hả?”.
Trình
Lộ liếc tôi, “Mơ à!”.
Phía
đối diện, vũ khí trong ta