
h nhân
được nghỉ học, đêm đó, giữa những con đường mòn trong trường, hàng vạn cây nến
được thắp lên, hàng vạn người chờ đợi, con đường biến thành đại dương ánh lửa
lãng mạn...
Còn nhớ
hồi ấy có một cậu sinh viên lỡ chân rơi xuống hồ, mấy người chúng tôi đang tập
luyện trong nhà thi đấu ở bên hồ nhân tạo, vội vàng xông đến, hơn một trăm
người cùng lúc nhảy xuống hồ cứu người, lúc đó đang là mùa đông, nước hồ lạnh
cóng...
Những
mảnh ký ức rời rạc ấy vẫn tồn tại mơ hồ trong đầu tôi, chưa hoàn toàn tan biến.
Hoa
Thương từ khi thành lập cho đến lúc đoàn kết mới được một vài năm ngắn ngủi.
Nhưng không phải sự đoàn kết bề ngoài, mà là sự đoàn kết thực sự từ trái tim
đến trái tim, sinh viên tốt nghiệp của mấy năm đó, không thể xóa nơi này trong
ký ức.
“Gần
đến giờ rồi, triệu tập mọi người xếp hàng từ phía đông sang, xếp thành năm hàng
dọc”. Trình Lộ xen vào.
Đại
Ngưu thấy Trình Lộ đứng cạnh tôi, chưa kịp động não suy nghĩ đã gọi to: “Chị
dâu!”.
Một
trăm sáu mươi tám người còn lại cũng đồng thanh hô theo: “Chị dâu!”.
Tiếng
“chị dâu” vang vọng lên tận trời, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người lên
người Trình Lộ.
Trình
Lộ lủi lại hai bước, mặt đỏ bừng, vội vàng kéo cánh tay tôi, nói nhỏ: “Lương
Mân, anh mau giải thích với họ đi”.
Tôi làm
ra vẻ không hài lòng nhìn Đại Ngưu: “Đại Ngưu, đừng có gọi bừa”.
“Không
phải chị dâu ạ?”. Đại Ngưu lại nhìn xung quanh tôi, nhìn Tô Tô, rồi nhìn Hiểu
Ngưng, Linh Huyên, hỏi tôi: “Chị nào là chị dâu hả anh?”.
“Ý anh
là...”. Tôi chỉ vào Trình Lộ, “Cô ấy vẫn chưa qua cửa, gọi chị dâu khó nghe
chết được, gọi chị là được rồi”.
Thấy
tôi giải thích như vậy, Trình Lộ trừng mắt, đánh cho tôi một cái. Dáng vẻ tức
giận của cô ta cũng vô cùng đáng yêu.
Tôi
cười ha ha, nhìn Đại Ngưu, khoát khoát tay: “Được rồi, Đại Ngưu, mau giúp anh
điều hành họ xếp hàng đi!”.
Thế là
Đại Ngưu kêu gọi một trăm sáu mươi tám anh em còn lại hình thành mấy bức tường
người, phân cách mọi người thành năm phần, rồi hướng dẫn họ xếp hàng ngay ngắn.
Trong
số những sinh viên đã tốt nghiệp có không ít người quen biết Đại Ngưu, lần lượt
chào hỏi cậu ta. Còn mấy em năm ba năm tư nhìn thấy cậu ta cũng tỏ ra rất thân
thiết.
Cứ như
vậy, đám đông xếp thành năm hàng dọc, tôi và bọn Tô Tô mỗi người phụ trách một
hàng, đứng dưới năm rạp che nắng nối tiếp nhau.
Vừa rồi
tôi và bọn Tô Tô đứng trên bậc thềm của tòa nhà tổng hợp, mọi người đã nhìn rõ
dáng dấp của bốn cô gái. Bây giờ đám đông ồn ào cuối cùng cũng đã ổn định lại,
bọn họ càng có thể ngắm nhìn mỹ nữ từ khoảng cách gần, trông rất vui sướng,
phấn khởi.
“Cô em
mặc bộ đồ màu trắng xinh nhỉ, nhìn mặt lạnh lùng, rất có khí chất”.
“Cô em kia
mới đáng yêu, cô ấy cười trông thật là ngọt ngào. Sao ngày xưa mình đi học
không gặp được em nào xinh thế này nhỉ”.
“Cô ấy
là sinh viên mới năm nay, tên Tô Tô”.
“Này,
cậu nhìn cô em kia đi, em bên trái anh Tiểu Mân ấy, em mặc áo len đeo vòng cổ
ấy, trông rất có khí chất, dáng người cũng chuẩn, chắc là người yêu của anh
Tiểu Mân nhỉ?”.
“Cô em
đó quả thật rất xinh, nhưng tớ thích em mặc váy liền màu đen trắng hơn, cảm
giác rất dịu dàng. Cậu không thấy làn da cô ấy rất mịn màng à?”.
“Ông
xã, anh nhìn cái gì đấy, còn nhìn nữa là em móc mắt đấy!”.
Đủ các
lời bình luận vang lên từ phía đám đông đang tiến về phía trước. Đại Ngưu dẫn
đầu câu lạc bộ tán thủ, duy trì trật tự đâu vào đấy.
Chiếc ô
tô chở sách đã đến sau rạp che nắng, người của phòng phát hành chuyển từng
thùng sách xuống, mở ra chất trước mặt chúng tôi.
“Tống
Siêu”, tôi vẫy tay về phía Tống Siêu đang giúp mọi người vận chuyển sách, “Đưa
loa cho anh”.
Tống
Siêu vội vàng chạy lại, mở chiếc loa trong tay cậu ta, sau đó nhét vào tay tôi.
Tôi cầm
chiếc loa, nói: “Đầu tiên, rất cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây, tôi tốt nghiệp
nhiều năm như vậy rồi mà mọi người vẫn nhớ đến tôi, quả thật rất cảm động. Thứ
hai là, hoạt động hôm nay, chủ yếu để quảng cáo cho một cuốn sách mới, không
đắt lắm, hai mươi lăm tệ một cuốn. Nói thật, cái tôi cần không phải hai mươi
lăm tệ này của mọi người, mà hy vọng mọi người sẽ đọc kỹ cuốn sách này. Bây giờ
rất nhiều người trong các bạn đã tốt nghiệp, phân tán đến các ngành các nghề,
các vùng trên cả nước, các bạn là độc giả đầu tiên của cuốn sách này, tôi hy
vọng nhận được sự ủng hộ của các bạn”.
“Được,
tôi mua năm cuốn! Tôi mua mười cuốn!”. Trong đám đông, hết người này đến người
khác nói.
Thấy
tâm trạng kích động của mọi người, tôi cầm loa lên, nói: “Nhưng, số lượng sách
có hạn, hôm nay chỉ có năm nghìn cuốn, mục đích của tôi không phải bán sách mà
là muốn tuyên truyền quảng bá cho cuốn sách, nên mỗi người chỉ được giới hạn
mua một cuốn, rất mong mọi người lượng thứ”.
“Hôm
nay có chắc bán hết năm nghìn cuốn không?”. Trình Lộ ghé sát lại, “Năm nghìn
cuốn... là lượng sách tiêu thụ của một cuốn sách best-seller tại một thành phố
hạng trung, ở một trường đại học mà có thể tiêu thụ hết lượng sách này cũng coi
là một kỳ tích rồi. Tình hình tiêu thụ thế này, thế nào b