
cục diện trong nước không được
ổn định, nên quyết định chuyển đến châu Âu”. Trình Tư Vy kể.
“Lần
này chị đến Bình Hải, một phần là vì cái dự án kia, phần khác, là muốn muốn đến
đây tìm lại nhà cũ đúng không?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Cũng
có thể”. Trình Tư Vy thở dài, “Tôi cảm thấy rất thân thiết với nơi này”.
Tôi
hưng phấn kéo tay cô ấy: “Chúng ta đi đi, xem xem nhà cũ của chị như thế nào?”.
“Không
cần đâu”. Trình Tư Vy lắc đầu, “Nhà đã bị bán lâu rồi, đừng làm phiền người ta
nữa”.
Cô ấy
quay đầu nhìn miếu Thành Hoàng hương khói nghi ngút: “Chúng ta vào trong miếu
xem đi”.
Tôi gật
đầu đồng ý, dắt cô đi qua chiếc cầu đá có cả nghìn năm lịch sử, đi vào trong
miếu. Ngôi miếu này không biết bao nhiêu năm rồi không được sửa sang lại cẩn
thận, tối om om, cửa miếu và các cột đều bị khói hun thành màu vàng tối.
Nhưng,
cho dù như vậy, người địa phương đến đây thắp hương bái đửc Thành Hoàng vẫn rất
nhiều. Nghe nói ngôi miếu Thành Hoàng của thành phố Bình Hải đối với người dân
nơi đây rất linh thiêng.
Trình
Tư Vy xem xét từng bức tranh trên xà nhà trong miếu, bước qua bậc cửa cao, vào
đại điện. Tôi mua hai nén hương, đi theo ngay phía sau, đưa cho cô một nén.
Thắp
hương cho Đức Thành Hoàng xong, tôi và Trình Tư Vy lần lượt quỳ xuống cầu khấn.
Lòng tôi hấp tấp cầu cho bản quyền sách của Carl Sura thuận lợi đến được tay
tôi, bụng thì nghĩ không biết Đức Thành Hoàng này có quản lý được người nước
ngoài như ông Carl Sura không.
Tôi mở
mắt, quay đầu nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy Trình Tư Vy nhắm mắt, chắp hai tay
trước ngực, miệng lẩm nhẩm cái gì đó, rất thành tâm khấn cầu.
Trong
đại điện trang nghiêm này, từ góc nghiêng nhìn sang, mặt Trình Tư Vy cũng rất
đẹp. Đặc biệt là dáng cô nhắm mắt thành tâm cầu khấn không khỏi làm trái tim
tôi xao động.
Cuối
cùng, cô ấy cũng mở mắt ra. Cô ấy phát hiện ra tôi đang ngắm nhìn, chỉ cười
cười, sau đó đứng dậy.
Ánh
chiều tà bên ngoài dường như trong giây lát đã biến mất hoàn toàn, trời đã tối
hơn, điều này không khỏi làm tôi nghi ngờ, tôi và Trình Tư Vy ở trong cái miếu
này, rốt cuộc đã bao lâu rồi.
“Đi
thôi”. Trình Tư Vy nói.
Thần
sắc cô ấy nhẹ nhàng, dường như ở trước Đức Thành Hoàng cô đã trút bỏ được hết
mọi gánh nặng.
Lúc này
mặt trời xuống núi, những tiệm sách ở quanh miếu Thành Hoàng đã dọn hàng, những
tia nắng còn sót lại trên bầu trời chiếu lên mặt đường, tạo cho con người ta
một cảm giác râm mát.
“Anh
không thấy, sự gặp gỡ của chúng ta cũng là một sự lặp lại của lịch sử sao?”.
Trình Tư Vy đi được một đoạn đột nhiên nói.
Tôi
nghĩ ngợi một lúc, nhìn cô ấy: “Có thể tôi không có được dũng khí như bố chị”.
Trình
Tư Vy cười gượng gạo, không nói thêm gì nữa.
Đi qua
con đường lát đá lúc nãy còn đông vui tấp nập mà giờ đã lạnh vắng người qua
lại, chúng tôi trở lại ngõ nhỏ nơi lúc trước đỗ xe.
Trong
ánh sáng nhập nhoạng, chúng tôi chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên, phía sau vọng
đến một tiếng hét: “Đứng yên!”.
Tôi
quay lại, nhìn thấy tên kẻ cắp mặt đen với mái tóc xoăn màu nâu đã bị tôi đánh
cho bỏ chạy ban sáng đứng dưới ánh đèn lờ mờ cách đó vài mét. Sau lưng hắn là
mười mấy tên đồng bọn tay cầm dao cầm gậy.
Tôi
thầm nghĩ gay go rồi. Tôi và Trình Tư Vy không những bị bọn chúng theo dõi, lúc
này đây còn bị bao vây.
Bây giờ
bọn chúng nhìn thấy tôi và Trình Tư Vy đứng cạnh chiếc Porsche màu đen, kích
động muốn nhảy ra thách thức, ngỡ rằng đã bắt được con cá sộp.
Trình
Tư Vy lấy trong túi ra chiếc ví da, vứt cho bọn chúng: “Lấy tiền đi, đừng có
làm hại người”. Tên đầu sỏ bắt lấy chiếc ví: “Cô em ngoại quốc hóa ra cũng biết
tiếng Trung cơ đấy. Nhưng, người đẹp này, ngoài tiền ra, người và xe, anh đều
cần!”.
“Vy,
chị vào trong xe ngồi đi”. Tôi hơi quay đầu lại, bình tĩnh nói với Trình Tư Vy.
“Nhưng
anh...”. Trình Tư Vy do dự nhìn tôi.
“Mẹ
kiếp đừng có rầy rà nữa, xông lên!”. Tên đầu sỏ hét lên.
Tiếng
hắn vừa dứt, mười mấy tên cướp nhãi nhép tay cầm vũ khí lập tức xông tới như lũ
sói đói.
Cầm đầu
chính là tên kẻ cắp mặt đen tóc xoăn, hắn chạy thẳng về phía Trình Tư Vy. Thấy
hắn liều mạng xông đến, tôi quay một vòng, đá hắn một cú, chuẩn xác đá trúng
đầu hắn!
Tên
trộm mặt đen ngã ngửa về phía sau, mồm còn hứ hứ hai tiếng, lập tức ngất lịm
đi.
Hắn
không biết rằng ban ngày, tôi còn chưa dùng hết sức.
Tôi
thuận đà quay người, đóng cửa chiếc xe Porsche lại, để Trình Tư Vy ngồi yên bên
trong. Những tên còn lại lặng người một lúc, đột nhiên hò hét xông về phía tôi.
Bọn
chúng đều là những tên cướp liều lĩnh, tôi cũng liều luôn, tiến lên phía trước
đấm đá túi bụi. Trong bọn chúng có hai thằng ngã xuống, nhưng chiếc sơ mi của
tôi bị chúng xé rách mấy chỗ, vai và cánh tay cũng bị gậy của bọn chúng đập
trúng! Nếu như không phải tôi đã từng luyện tán thủ cơ thể có thể coi là rắn
chắc, thì sớm đã bị bọn chúng đánh gục rồi!
Bỗng
nhiên, một cảm giác lành lạnh sượt qua eo tôi!
Cũng
chính lúc này, chiếc Porsche màu đen đột nhiên sáng đèn, bánh xe ma sát với mặt
đường, chuyển động một cách dữ dội.
Trình
Tư V