
rình Tư Vy lại đưa tay kéo tôi lại: “Thôi bỏ đi, chó cùng dứt
giậu”.
Tôi
quay đầu nhìn đám người kinh ngạc đứng vây quanh, gật đầu đồng ý với cô ấy.
Trình Tư Vy lo lắng cho tôi, cũng không hy vọng hôm nay lại xảy ra thêm bất cứ
việc gì nữa.
Sạp
sách cũ vòng quanh bốn phía miếu Thành Hoàng, chạy dài mấy trăm mét, trông khá
hoành tráng. Trình Tư Vy nhìn từng sạp ở hai bên, thỉnh thoảng cũng lấy vài
cuốn sách cũ không còn xuất bản nữa ra xem, hoặc mua một vài cuốn tạp chí cũ
bây giờ xem thì có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng lại có thể ghi lại được trạng thái
xã hội lúc bấy giờ với hy vọng tìm được thứ gì hay ho.
“Tác
phẩm Mù lòa của Elias Canetti. không ngờ từ năm 1982 ở Trung Quốc đã có bản
dịch rồi. Đây là một trong những cuốn tiểu thuyết mà hồi nhỏ tôi thích đọc
nhất, đoạt giải Nobel văn học năm 1981”. Trình Tư Vy vuốt ve cuốn sách cũ mà cô
lấy ra, nói vẻ ca tụng. [Elias Canetti (1905-1994): là nhà văn Áo đoạt giải
Nobel Văn học năm 1981.'>
“Cuốn
sách Văn học hiện đại năm 1983, trong đó sưu tập đủ tác phẩm của các nhà văn
lớn như Quách Mạt Nhược, Mao Thuẫn, Hồ Thích và Lương Thực Thu rất quý giá.
Chắc chị không biết, đầu thập niên 80 có thể tập hợp xuất bản những tác phẩm
của Hồ Thích và Lương Thực Thu thực sự rất khó khăn”. Tôi cầm một quyển sách cũ
khác mà mình lấy được, bùi ngùi nói.
“Bởi vì
bọn họ là “nhà văn tư sản” chứ gì?”. Trình Tư Vy nói.
Tôi rất
ngạc nhiên Trình Tư Vy còn biết cả những việc này nữa. Hai chúng tôi đều có thể
tìm thấy những thứ mình yêu thích ở đây, đàm đạo về “bảo bối” của mình, xem qua
xem lại, đột nhiên nhìn nhau rồi cười, dường như có cảm giác gặp được tri kỷ.
“Bố tôi
dạy tôi rất nhiều điều”. Trình Tư Vy bỗng nhiên nói.
Tôi
nhìn cô ấy: “Tôi nhớ bố chị là người Trung Quốc”.
“Ừ, một
thư sinh”. Trình Tư Vy nhìn chiếc cầu gần đó, đột ngột kéo tay tôi, chạy về
phía đó.
Tôi
không hiểu cô ấy muốn làm gì, chỉ có thể nắm tay cô, cùng chạy về phía ấy.
Đây là
chiếc cầu đá dẫn vào miếu Thành Hoàng, nghe nói xây từ thời Tống, qua biết bao
tháng năm mưa gió dập vùi, vẫn hiên ngang đứng đó không hề nghiêng ngả. Những
chữ khắc trên bia đá bên cạnh đã không còn nhìn rõ, mặt cầu và bậc lên xuống đã
bị những người đến miếu Thành Hoàng cầu phúc từ xưa đến nay giẫm đến nỗi bóng
sáng lạ thường.
Trình
Tư Vy lặng người nhìn chiếc cầu đá này, dường như đang nghĩ tâm sự gì.
“Cái
cầu này xây từ thời nhà Tống đấy, đến nay đã có hơn một nghìn năm lịch sử rồi”.
Tôi ghé sát vào tai cô ấy, nhẹ nhàng nói.
“Tôi có
ấn tượng”. Trình Tư Vy lẩm bẩm.
“Ồ, chị
đã từng đến đây?”. Tôi hỏi.
“Ừ”.
Trình Tư Vy gật đầu, kéo tay tôi đi thêm vài bước về phía tây, rồi đột nhiên
dừng chân dưới một gốc cây liễu lớn.
Trên
cây liễu, treo đầy những sợi dây màu đỏ để cầu phúc. Cây liễu già phải ba người
ôm mới xuể này không biết tuổi thọ là bao nhiêu. Phần cành cây phía thân dưới
của nó đã bị những người đến đây sờ cho nhẵn bóng như đá cẩm thạch, ở phần đỉnh
lại ngoan cường mọc ra những cành mới, rủ xuống xanh mơn mởn.
“Chính
là chỗ này...”. Hai mắt Trình Tư Vy sáng lên, mặt hướng về cây liễu và con sông
hộ thành, đứng đúng vị trí, rồi quay ngược lại một trăm tám mươi độ.
“Sao
vậy?”. Tôi cảm thấy rất kỳ lạ liền hỏi cô ấy.
“Nhìn
thấy căn nhà mái ngói có giếng trời ở phía bên kia không?”. Trình Tư Vy chỉ về
phía đó, hỏi tôi.
“Thấy
rồi”. Xuyên qua những nóc nhà mái ngói san sát nhau, tôi nhìn thấy chỉ có một
nóc nhà là có giếng trời đối diện thẳng với chúng tôi.
“Tôi
sinh ra ở đây”. Trình Tư Vy nhìn tôi, nói.
Nghe
thấy câu này, tôi hơn có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
Trình
Tư Vy quay lại vỗ vỗ vào thân cây liễu già, lại cúi đầu nhìn dòng nước lững lờ
chảy dưới chiếc cầu đá, thở dài một cái, nhẹ nhàng thì thầm: “Tôi lại trở về
đây”.
Khóe
mắt cô dần dần ướt đẫm. Tôi thật không ngờ, tuổi thơ của Trình Tư Vy lại trải
qua ở chính nơi đây. Càng không thể ngờ về thăm chốn cũ, Trình Tư Vy lại trở
nên đa sầu đa cảm như vậy.
Cô ấy
lau khóe mắt: “Khoảng năm tôi sáu hay bảy tuổi thì gia đình tôi chuyển sang
châu Âu, trong ấn tượng của tôi chỉ có cây cầu đá và cây liễu già này mà thôi.
Bố mẹ tôi quen nhau chính ở bên những sạp sách cũ này. Lúc đó, đây là một trong
những chợ sách nổi tiếng nhất của Trung Quốc, mẹ tôi đến đây khảo sát, sau đó
gặp được bố tôi lúc đó đang kinh doanh một tiệm sách nhỏ”.
“Sau đó
là câu chuyện của công chúa và ếch xanh”. Tôi cười hỏi cô ấy.
“Cũng
gần như thế, bố tôi là một thư sinh nghèo, nhưng rất có tài, rất có tầm nhìn.
Cụ thể tôi cũng không rõ, tóm lại mẹ tôi đã ở lại, rồi sinh ra tôi”.
Tôi
cười vẻ ngạc nhiên: “Thời đó, lấy một phụ nữ nước ngoài, cần phải có dũng khí
lớn lắm nhỉ?”.
“Mẹ tôi
không phải là người châu Âu cao lớn như anh tưởng tượng đâu, bà rất nhỏ nhắn,
thân hình như người phương Đông. Ngược lại thân hình bố tôi khá là cao lớn”.
Trình Tư Vy giải thích.
“Ồ, thế
sau đó thì sao?”.
“Bố tôi
không muốn đi châu Âu, vì ông phải chăm sóc mẹ mình cũng là bà nội của tôi, sau
đó bà tôi mất, lúc đó tôi khoảng sáu, bảy tuổi,