
nà của cô ấy nghĩ ngợi linh tinh thì cô ấy
đột nhiên dùng lực thắt chặt dải băng ở eo tôi.
“Á!”,
vết thương của tôi đột ngột bị đè nén, bỗng chốc đau đến nỗi tôi lại kêu lên
lần nữa.
Hiểu
Ngưng cầm kéo, cắt đi phần cuối của dải băng.
Cứ nghĩ
đến việc tôi lại kêu to lần nữa trước mặt Hiểu Ngưng, càng cảm thấy mất thể
diện, chỉ có thể giả vờ quên đi việc vừa xảy ra, giơ tay sờ phần eo vừa được
băng bó, ngượng ngùng ho vài tiếng.
Cái cô
Hiểu Ngưng này, lẽ nào biết được bụng mình nghĩ gì? Tôi xoa xoa phần băng ở eo,
nhìn cô ấy, bụng đoán già đoán non.
“Đây
không phải là vết thương do bị ngã, mà là dao đâm”. Cô ấy vừa thu dọn đồ đạc,
vừa nhìn tôi, “Nói thật ra xem nào”.
Hóa ra
khi nãy đột ngột thắt chặt dải băng, là cô ấy cố ý trừng phạt tôi vì đã nói dối
Tô Tô.
“Nhất
định phải nói à?”. Tôi nhìn cô ấy vẻ ngại ngần. Ý tứ trong lời nói của tôi rõ
ràng là không muốn giải thích.
Hiểu
Ngưng cười vẻ lãnh đạm như mọi khi, rồi ôm các loại dao, băng gạc, chai thuốc
vào lòng, mở cửa đi ra khỏi phòng tôi.
Thì ra
cô ấy không hề có ý truy hỏi đến cùng. Đúng là cô gái vừa lạnh lùng như nước
lại vừa làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.
“Anh
Tiểu Mân...”. Hiểu Ngưng vừa ra khỏi phòng, Tô Tô lập tức quan tâm chạy ngay
vào.
Trong
tay cô bé cầm mấy quyển tạp chí và sách cũ mà tôi mua hôm nay: “Cái này là của
anh, em mang vào cho anh đây này”.
Nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã của Tô Tô, lại nhìn thấy Linh Huyên và Trình Lộ cũng
theo cô bé đi vào thăm tôi, trong lòng tôi rất cảm động.
Đây
giống như cảm giác ở “nhà”. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy sờ eo mình,
cách ba lớp băng gạc, dường như cảm giác vết thương không còn đau nữa. Phương
pháp trị liệu của Hiểu Ngưng thật lợi hại.
Tôi
đứng lên mặc quần áo, làm vệ sinh cá nhân rồi đi ra khỏi phòng.
“Vết
thương đỡ tý nào chưa?”. Linh Huyên nhìn thấy tôi đi ra, hỏi tôi đầu tiên.
“Khỏi
nhiều rồi, vốn là vết thương nhẹ, bị Tô Tô hô hoán lên đấy thôi”. Tôi cười với
cô ấy. Thực ra vết thương không nhẹ, nhưng tôi không muốn Linh Huyên lo lắng.
Tô Tô
giống như một chú thỏ nhỏ gặm bánh mỳ, nhìn thấy tôi tinh thần sung mãn, tinh
nghịch lè lưỡi với tôi.
Trình
Lộ cũng nhìn tôi đầy vẻ quan tâm, chỉ là không nói ra mà thôi.
“Trình
Lộ, hôm nay tôi muốn xin nghĩ’. Tôi nói.
“Một
vết thương nhỏ mà đòi nghỉ hả?”. Trình Lộ hôm qua chính mắt nhìn thấy tôi chảy
máu, vừa nãy còn có chút lo lắng, đột nhiên trở mặt vô tình, cố ý hỏi lại tôi
một cách lạnh nhạt.
“Chị Lộ
Lộ, hôm qua anh Tiểu Mân chảy nhiều máu lắm!”. Tô Tô lập tức nói giúp tôi.
“Đúng
đấy, cậu phê chuẩn cho anh ấy nghỉ hôm nay đi”. Linh Huyên cũng đi đến, đứng
cạnh tôi.
Trình
Lộ nhìn họ, miễn cưỡng ra dáng giám đốc, nói với tôi: “Được thôi, cứ cho là hôm
qua anh đã xin phép tôi nghỉ trước rồi, hôm nay không tính là anh bỏ việc, tính
cho anh nghỉ không lương”.
cầm
lông gà làm lệnh tiễn, còn coi mình là Thiên Bồng Nguyên Soái chắc. Nhưng cũng
có mấy người ở cùng cấp trên của mình dưới một mái nhà đâu?
Tôi
lườm cô ta, ném cho cô ta thứ mà tôi cầm trong tay.
“Cái gì
đây?”. Trình Lộ rút ra, nhìn thấy toàn tiếng Anh chi chít, hỏi tôi.
“Hợp
đồng đại diện xuất bản tiểu thuyết của Carl Sura”. Tôi hờ hững nói.
“Thật
á?!”. Trình Lộ cầm mấy tờ giấy, kích động đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên.
“Trình
Tư Vy giúp lấy được, cô tìm cách cảm ơn chị ấy đi. Hôm nay trước hết cô giải
quyết cho xong cái hợp đồng này, tôi ở nhà thử dịch trước một ít xem sao. Nhanh
chóng xuất bản, tranh thủ lấy chút danh tiếng, sẽ có lợi cho việc chúng ta có
được dự án bản quyền”.
Tiếng
tăm của Carl Sura đến nay đã vang lừng, là ứng cử viên sáng giá cho giải Nobel
năm nay, tầm ảnh hưởng của ông ta trong giới xuất bản cũng như trong giới văn
hóa không hề nhỏ hơn Tom Cruise trong giới điện ảnh.
Nếu có
thể trở thành người đại diện xuất bản bản tiếng Trung của ông ấy thì cũng giống
như trở thành người quản lý của Tom Cruise vậy, nói trắng ra là tiền tài như
nước, nói văn vẻ thì là tiếng tăm vang dội.
Linh
Huyên ở trong bếp thái rau thật thành thục, hương thơm tự nhiên của rau xanh
vượt ra phòng bếp bay vào phòng khách.
Linh
Huyên đúng là điển hình của mẫu phụ nữ vợ đảm mẹ hiền, vừa xinh đẹp lại hiểu
biết, có nghề nghiệp ổn định, không những đảm việc nhà, mà còn không hề cứng
nhắc, già nua, chàng trai nào lấy được cô ấy, đúng là hạnh phúc cả đời.
Tôi
nhìn qua cửa kính phòng bếp thấy mái tóc dài bồng bềnh theo nhịp động tác cô
thái rau, không khỏi có chút xao xuyến.
“Có cần
anh giúp gì không?”. Tôi đẩy cửa bước vào.
“Không
cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi”. Linh Huyên cười với tôi thật ngọt ngào.
“À, cái
eo của anh đã đỡ tý nào chưa?”. Cô ấy đột nhiên hỏi.
Tôi xoa
xoa eo: “Đã tháo băng ra rồi, không đau nữa”.
Linh
Huyên cười thoải mái: “Thế thì tốt”.
Cô ấy
rất nhã nhặn mà chân thành, không hề có chút giả dối. Cô ấy biết tôi và Trình
Lộ phải thức đêm, đặc biệt làm đồ ăn đêm cho chúng tôi, cùng chúng tôi chia sẻ
lo lắng, thật là biết đồng cảm với người khác.
“Anh
cũng không