
ố, mẹ, Mịch Vũ nói muốn ngủ cùng bố
mẹ. Bố mẹ mặc thêm quần áo vào đi, đừng dọa em sợ!”
Lang Hách Viễn sầm mặt, nhanh chóng lấy chăn phủ lên cơ thể đang không mảnh vải
che thân của Oa Oa rồi quay lại, điềm nhiên nói với con trai: “Con cứ qua dỗ
dành Mịch Vũ trước, giờ bố và mẹ đang có chuyện cần bàn bạc, đợi bàn xong sẽ
qua xem em.”
Trước cái cớ của bố, Minh Duệ không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng, bước đi mà
không thèm ngoái lại, nhưng trong không trung vẫn văng vẳng giọng nói trẻ con:
“Giờ đã là thời đại nào rồi, làm gì còn người lớn nào lấy cớ đó lừa trẻ con
nữa, bố mẹ thật quá lạc hậu...”
***
“Mẹ, sao mẹ hay làm sườn xào chua ngọt cho chúng con thế?”. Lang Minh Duệ dắt
tay em gái, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi vị quen thuộc, nghiêm túc hỏi.
“Vì các con thích ăn mà, lần trước con ăn ba dẻ, Vũ Vũ ăn năm dẻ. Vì các con
thích ăn nên mẹ nhất định phải làm rồi”. Oa Oa vui vẻ nói rồi bốc trộm một
miếng sườn lên gặm, sau đó vứt xương vào thùng rác, còn cẩn thận phủ các loại
rác khác lên trên để che đậy bằng chứng ăn vụng của mình.
Lang Minh Duệ ngao ngán lắc đầu rồi dắt em theo đi làm bài tập. Hôm nay là tuần
thứ hai của kì nghỉ hè, tuần sau, cậu và em sẽ tới nhà dì ở một tuần để bố mẹ
có thời gian riêng tư dành cho nhau.
Ngày thoát khỏi “móng vuốt” sườn heo của mẹ thật đáng mong chờ.
Tài nghệ nấu ăn của Oa Oa thật sự không thể tâng bốc nổi. Cô kiên quyết sa thải
dì giúp việc là vì một người làm mẹ như cô giờ đã không đi làm, ngày ngày ngồi
chơi Pikachu, nếu đến bữa tối cho các con cũng không làm được thì chẳng phải
quá thiếu trách nhiệm hay sao? Vậy là dưới sự kiên quyết của Oa Oa, Lang Hách
Viễn kháng nghị vô hiệu lực, dì giúp việc bị sa thải, Oa Oa đảm đương vai trò
cầm muôi.
Lang Hách Viễn từng vô cùng hối hận nói với Lang Minh Duệ: “Mẹ con được di
truyền 98% đầu óc của bà ngoại, nhưng tài nghệ nấu ăn chỉ được có 2%, vậy nên,
con đừng quá kì vọng vào mẹ.”
Lang Minh Duệ vốn thích ăn cơm bà ngoại nấu, lại nhận thức sâu sắc câu nói này,
vì vậy, cậu vô cùng mong chờ đến ngày được sang nhà dì làm khách.
Chắc không đến nỗi tay nghề nấu ăn của cả hai chị em đều kém như nhau chứ?
Rất nhanh sau đó, Tiểu Minh Duệ hiểu ra rằng dạng xác suất giống nhau giữa hai
chị em sinh đôi quả thực là rất lớn.
Lang Minh Duệ cùng em gái được bố đưa sang nhà dì. Ngay từ xa, cậu đã ngửi thấy
mùi cháy khét thoảng ra từ trong bếp. Đẩy cửa nhà bếp bước vào, cậu chỉ thấy trong
nhà bếp mù mịt khói đen, dượng đang cuống cuồng dập lửa, sau lưng là dì Nám Nám
chống nạnh quát lớn: “Ninh Hạo Nhiên, thế mà anh bảo anh biết nấu cơm, sao anh
có thể lừa người ta thế hả?”
Dượng tuy tay chân cuống quít nhưng vẫn giữ được phong thái hiên ngang lẫm liệt
hàng ngày, điềm tĩnh trả lời: “Đúng là anh biết nấu cơm, nhưng có người toàn
nhân lúc anh không chú ý vặn to lửa, anh làm sao mà đề phòng nổi?”
“Là em lo đến khi Minh Duệ và Mịch Vũ tới mà sườn chưa chín thôi. Em có cố ý
đâu, vặn thêm có chút lửa, anh cũng đâu có nói trước với em là sẽ cháy thế
này!”. Dì Nám Nám vẫn cãi cố như mọi khi, rồi hai người đấu khẩu qua lại.
Lang Minh Duệ ngán ngẩm lắc đầu, lặng lẽ nắm tay em gái, đau khổ hỏi: “Dì, sao
dì lại làm sườn heo?”. Có trời biết rằng anh em cậu vì tránh món sườn heo mới
phải tới đây, cứ nghĩ nhà dì sẽ là thiên đường, ai ngờ đến thiên đường cũng có
sườn heo...
Thời này quả nhiên mọi thứ rẻ mạt, nghe nói năm 2008, giá sườn từng lên tới hai
mươi ba tệ nửa cân. Nếu như vào thời đó, có lẽ hai anh em cậu sẽ không phải sầu
muộn vì bị mẹ và dì ngược đãi bằng sườn heo như thế này.
Nám Nám thấy hai cháu tới thì vui đến nỗi mắt híp lại: “Mẹ các con nói các con
thích ăn sườn heo mà, mẹ con còn gọi điện, dặn dì nhất định phải làm, ít nhất
cũng phải làm một tuần. Gác điện thoại xuống, dì lập tức chạy ra chợ, mua liền
mười cân sườn, giờ thì bị dượng các con làm hỏng mất một phần rồi, nhưng không
lo, chúng ta vẫn còn chín cân nữa, nhất định đủ cho các con ăn.”
Lang Minh Duệ bỗng thấy kì nghỉ hè của mình đang dần trở nên ảm đạm, không chút
ánh sáng, khắp nơi đều là sườn xào chua ngọt bị cháy, cậu lặng lẽ dắt em gái ra
khỏi bếp rồi bước về phía cửa, xỏ giày vào chân.
Nám Nám đuổi theo sau, thấy cháu đang chuẩn bị bỏ đi, lo lắng hỏi dồn: “Minh
Duệ, sao vậy?”
Minh Duệ nghe dì hỏi, không trực tiếp trả lời, chỉ quay sang vuốt tóc em gái,
kiên định nói: “Mịch Vũ, hãy tin ở anh, anh nhất định sẽ tìm cho em một nơi
không có sườn heo, chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi móng vuốt sườn heo của hai
chị em họ, anh hứa!”
Nám Nám cảm thấy cả cuộc
dời mình đã bị hủy hoại trong tay gã đàn ông mang tên Ninh Hạo Nhiên.
Từ hồi cấp ba đến đại học, về cơ bản, ngay cả khi nằm mơ, cô cũng thấy văng
vẳng nụ cười cùng giọng điệu chế nhạo không thể chịu được của hắn và câu nói dù
vạn năm sau nhớ lại vẫn còn y như lúc mới nghe: “Dương Nám Nám, cô có thể chạy
chậm lại một chút được không? Tôi sẽ giúp cô đăng kí kỉ lục Guiness, khi đó,
lớp chúng ta sẽ nổi tiếng vì có người còn chạy chậm hơn cả rùa nữa.”
Mỗi lần mơ đến câ