
ng theo phong đao,
sợ hắn không làm nổi chú rể”. Cát Cát mồm nói tay gắp một miếng thịt dê nóng
hổi đưa vào miệng.
“Cái khác tính sau, nhưng ông chú xã hội đen đó trông thế nào? Có giống Kim
Thành Vũ không? Nhưng mà Kim Thành Vũ hơi hói đấy, tóc của anh ấy chắc hai năm
nữa chả còn cái nào đâu, đến lúc đó, đừng trách ta không nhắc nàng nhé!”. Oa Oa
cắn một xiên thịt cừu, trong lòng không khỏi băn khoăn. Trên đời này có biết
bao món ăn ngon, sao nàng ấy lại phải tìm đến chỗ khó nhằn như vậy chứ, lẽ nào
lại bị ép buộc? Điều này khác hoàn toàn với một Oa Oa không sợ trời, không sợ
đất. Không được, trước khi bị đẩy vào chốn khốn khổ, chúng ta cần ra tay thay
đổi số phận ngay lập tức.
“Dù sao ta cũng yêu anh chàng Phúc Sơn nhất, tóc anh ấy có rụng hay không, đối
với ta đều không quan trọng”. Vừa đưa miếng thịt dê vào miệng, Cát Cát liền kêu
oai oái, hình như là cắn phải vào lưỡi. [Phúc Sơn Nhã Trị (PUKUYAMA
MASAHARU) - nam diễn viên Nhật Bản từng được khán giả yêu thích trong bộ phim
truyền hình Dưới một mái nhà, vừa đánh dấu việc trở lại màn ảnh nhỏ
bằng vai diễn trong bộ phim Trinh thám Galileo.'>
“Sao thế, nàng bị bỏng à? Đã nói rồi, ăn từ từ thôi, ta có tranh với nàng đâu,
nàng vội cái gì chứ? Thêm một đĩa thịt dê nữa đi, ta chi. Nhưng phải đợi ta về
nhà mới đưa tiền cho nàng”. Oa Oa luôn miệng, không ngừng nhai. Thịt dê thật
thơm, khiến cô càng quyết tâm không kết hôn với Hách Viễn.
Cát Cát lắc đầu, ra sức vỗ vai Oa Oa, sau đó bỗng nhiên cúi xuống gầm bàn, vẻ
như đang tìm gì đó khắp nơi. Oa Oa không hiểu ý bạn là gì, chỉ biết thụp người
xuống, tròn mắt tìm giúp. Đến khi lưỡi đau không chịu được nữa, Cát Cát mới lên
tiếng: “Anh chàng của nàng có phải rất giống Nghiêm Thái Hùng không?”
“Sao biết?”. Oa Oa từ gầm bàn chui ra hỏi nhỏ, chỉ muốn dứng dậy xác định xem
Cát Cát có phải đã thấy gì không.
“Đừng tìm nữa, hình như là tìm được rồi. Vợ chồng nàng giở trò gì cũng đừng
phản bội ta đấy! Anh chàng cao hơn mét tám đó chỉ cần cho ta một cái bạt tai
thì ngay cả họ bà nội là gì, chắc ta cũng quên luôn. Ta chết chắc rồi, Oa Oa
ngốc ạ”. Cát Cát thì thầm trách móc.
“Nàng mới vậy ấy, oan ức quá!”. Nói xong, Oa Oa bỗng thấy một bóng đen thấp
thoáng ở phía xa xa đang tiến về phía họ. “Tớ cũng thấy anh chàng Kim Thành Vũ
của cậu rồi đấy, không tồi, nhìn cũng đẹp trai đó chứ, trông rất quen...”
Oa Oa còn đang say sưa thì bị Cát Cát đè cổ xuống, hai người định lẩn đi chỗ
khác như không khí, không ngờ quay lại liền chạm vào chân của nhân viên phục
vụ.
Anh phục vụ trừng mắt nhìn hai vị Thượng đế rồi hỏi: “Hai vị định trốn thanh
toán sao?”
Oa Oa và Cát Cát lắc đầu cười gượng, đang định giải thích thì ngay đằng sau họ
vang lên giọng nói trầm trầm, lạnh lùng: “Không phải không trả tiền, làm phiền
thêm hai suất nữa!”
Oa Oa và Cát Cát bốn mắt nhìn nhau, cùng thở dài ngao ngán, mới đào hôn được
hai giờ đã bị người ta bắt ngay tại trận. Hành trình tự do ngắn ngủi đáng
thương đến cực điểm, hai người ngượng ngập quay đầu lại, bò lên ghế ngồi như
chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không thèm nhìn người đàn ông bên cạnh, không ai
bảo ai cùng nhấc dũa lên, rồi lại nhìn nhau, rồi vục đầu vào ăn...
Oa Oa nghĩ: “Dù có thế nào đi nữa, ăn được thì cứ ăn, lần này bị anh ta bắt lại
thì khổ cả đời rồi.”
Cát Cát nghĩ: “Nghe nói xã hội đen thích ăn bánh bao trên núi, mình thà ăn móng
dê chứ chết cũng không ăn bánh bao.”
Bắt được hai cô vợ đào hôn rất dễ dàng, hai anh chàng ngồi bên cạnh mỗi người
dùng một cốc trà hoa cúc, không ngớt lời khen ngợi nhau:
“Hứa Thụy Dương, thủ hạ của anh hành động thật nhanh nhẹn, không thể đánh giá
thấp được.”
“Hách Viễn, cấp dưới của anh cũng rất thông minh, tôi rất khâm phục.”
“Nhân viên công ty chúng tôi đã dùng xác suất, vì tôi nhớ Oa Oa từng nói rất
thích thịt dê nhúng, vì thế nhân viên chưa tan ca đã tập trung xuất phát, nghe
ngóng xung quanh khu nhà chúng tôi, thật không tồi, khoảng cách từ đây đến nhà
không ngoài dự đoán của tôi.”
“Mặc dù anh Kình đã nghỉ hưu nhưng Húc Đô vẫn còn tôi gọi điện cho mấy anh em
ngày xưa nhờ họ đi tìm. Thực ra tôi cũng không nói gì, chỉ chúc họ thấy mặt
trăng vào đêm ba mươi, đám người đó quả thật hành động rất nhanh.”
“Cách của anh đúng là trực tiếp hơn, không ngờ người mà anh nhắc đến hôm đó lại
là bạn học của Oa Oa.”
“Cách của anh có phần nhã nhặn hơn, không ngờ hôm đó, thái độ lạ lùng của anh
lại là vì bạn của Cát Cát.”
…
Hai cô gái ra sức ăn nhưng vẫn nghe hai người đàn ông nói chuyện trên trời dưới
biển, lòng không khỏi bối rối. Tại sao nghe khẩu khí của họ, hai cô lại có cảm
giác họ đang cố nhịn cục tức trong lòng và bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung
như vậy? Xem ra lần này, hai cô không còn cách nào chạy thoát được rồi.
Ai làm người ấy chịu, hảo hán không thể làm con rùa rụt đầu được, vậy là Oa Oa
đột nhiên đứng dậy, khảng khái nói: “Thực ra em chỉ định đi ăn, không hề có ý
định chạy trốn.”
Hách Viễn không thèm nhìn cô, chỉ giơ tay gọi phục vụ mang thêm hai đĩa thịt dê
lên. Oa Oa tức muốn chết,