Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324160

Bình chọn: 7.5.00/10/416 lượt.

tiền!”

Xin đi, Tổng giám đốc, thời buổi khủng hoảng kinh tế này, nuôi thêm một người

tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa, anh toàn qua lại mấy nhà hàng cao cấp, mặc cũng

toàn hàng hiệu, xem cũng chỉ xem sách kinh tế, như thế làm sao cô nuôi nổi?

Vẻ mặt mơ hồ của Oa Oa khiến Hách Viễn không kìm nổi, chỉ muốn hôn cô. Trong

thời đại này, những người con gái thuần khiết, tốt bụng như Oa Oa thật là hiếm.

Rất nhiều người nghe thấy danh tiếng của Hách Viễn là nghĩ ngay tới tiền bạc,

gia cảnh nhà anh. Chỉ có mình Oa Oa là suy nghĩ những chuyện không thực tế

nhất. Anh có thể đánh cược với bất kì ai, điều Oa Oa đang nghĩ nhất định là

đang lo không nuôi nổi anh, nhất định là như thế!

“Ngốc ạ!”. Anh miệng thì nói thế nhưng mắt lại ánh lên nét cười: “Tặng anh cho

em, thế là em tự nhiên đã có Hoa Hạo rồi, sau này, em muốn gì lại không có cho

em sao?”

Trời! Đại ca, không phải anh vì bộ ngực giả của Hồng Hinh mà hồ đồ rồi chứ? Cái

này đâu thể tùy tiện tặng cho ai được! Có lẽ nào Tổng giám đốc vừa ra ngoài đã

biết được tin gì không lành nên tuyệt vọng? Thế cũng không đến nỗi đem Hoa Hạo

ra tặng cho một cô gái bình thường như Oa Oa chứ?

Rốt cuộc là tin xấu gì mà có thể khiến Tổng giám đốc bị kích động đến như vậy?

“Đúng rồi, có phải Hoa Hạo sắp phá sản rồi không?”

Oa Oa vừa buột miệng nói ra giả thiết liền bị Hách Viễn lật người như đồ chơi,

tét vào mông một cái. “Em nói bừa gì thế hả?”

Oa Oa dựa vào sofa do dự một lát, nghiêng mặt nhìn trời ngẫm nghĩ, như thế cũng

không đúng, giả dụ như Hoa Hạo sắp phá sản lại tặng cho cô thì càng làm cho Hoa

Hạo nhanh chóng đóng cửa mà thôi, nói như thế thì không phải là vấn đề của Hoa

Hạo, lẽ nào là...?

“Hách Viễn, anh mắc bệnh nan y à?”. Nói đến đây, Oa Oa bắt đầu rơm rớm nước

mắt. Mặc dù bình thường Hách Viễn lúc nào cũng nghiêm khắc, hay quát tháo, ăn

hiếp cô, nhưng thiếu anh thì cô lại thấy khó chịu đến kì lạ.

“Dương Oa Oa!”. Hách Viễn hét lên, xóa tan bầu không khí trầm lắng, đau thương

bao quanh.

Xem ra không thể xảy ra khả năng này được, vậy thì khả năng cuối cùng chắc chắn

là vì cô rồi.

Cô lấy hết can đảm, chấp nhận bị Hách Viễn cười thối mũi, nói ra giả thiết cuối

cùng: “Thế có phải là vì em rất đáng yêu không?”

Những tức giận, ức chế trong anh đều bị một câu nói này của Oa Oa làm tan biến

hết, anh bấm bụng nín cười, cố ý tỏ vẻ suy nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu: “Có lẽ

là thế!”

Oa Oa lập tức thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng toàn thân đang cứng đờ. “Nói như thế

thì lí do này cũng không quá viển vông.”

Hách Viễn cố nhịn cười đến nỗi toàn thân cứng đờ ra, đành phải gật đầu để biểu

thị sự đồng tình với cách suy nghĩ của Oa Oa.

Sau dó, Oa Oa ngượng ngùng nhìn ngón tay, nói: “Nhưng em không đáng để anh tặng

cho em phần thưởng quý giá như thế.”

Hiếm thấy có việc gì khiến Oa Oa lo lắng như vậy, Hách Viễn liền hiếu kì hỏi:

“Vậy em thấy em có thể nhận cái gì được?”

“Mẹ em nói, cái gì thuộc về người khác thì không thể lấy về mình được. Tương tự

như thế, anh và Hoa Hạo không phải của em, em không thể nhận là của mình được”,

vẻ mặt Oa Oa tỏ ra hết sức nghiêm túc.

Hách Viễn nhìn Oa Oa. “Thế em thấy như thế nào mới có thể yên tâm để chấp nhận

anh được đây?”

Oa Oa cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau dứng phắt dậy nói: “Chúng ta cùng chơi

Pikachu, ai thắng thì phải nghe theo người đó.”

Hách Viễn cố nhịn cười, chỉ nhếch mép, nói với Oa Oa: “Được, chúng ta chơi

Pikachu, ai thắng thì phải nghe người đó!”

2hl5’ tại phòng làm việc

tầng thứ hai mươi hai của mình, chủ nhiệm Tổng ban nhận được điện thoại do đích

thân Chủ tịch Hội đồng quản trị gọi, yêu cầu nếu không được sự cho phép của

anh, không ai được làm phiền trong lúc anh nghỉ ngơi.

Rồi sau đó, máy tính của Oa Oa vốn đặt trước phòng làm việc của Tổng giám đốc

được chính tay Hách Viễn đưa vào phòng làm việc, đặt ngay ngắn bên cạnh máy

tính của anh.

Oa Oa thấy Hách Viễn cạnh tranh nghiêm túc như vậy, cô muốn khuyên anh chân

thành rằng không cần quá đáng như thế, dù sao đây cũng chỉ là một trò chơi,

nhưng Tổng giám đốc của cô sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ đã kéo cô vào lòng

mình, thì thầm bên tai cô: “Nào, chúng ta bắt đầu nhé!”

Oa Oa ngẩn người ra. Anh định làm trò quái gì vậy? Thậm chí dọn cả máy tính của

cô vào đây chỉ để cô ngồi vào lòng mình chơi Pikachu sao? Mà ngồi như vậy chơi

chẳng tiện chút nào...

Không chờ cô nói ra những gì đang nghĩ trong đầu, Hách Viễn lại thì thầm vào

tai cô: “Anh ôm em như thế này cũng đâu có gì bất tiện.”

Đúng vậy, Lão Thần Rùa đã từng nói: “Con người chỉ cần có một nền tảng vững

chắc thì không còn sợ những ảnh hưởng của môi trường bên ngoài”. Oa Oa luôn tâm

đắc điều này, vì vậy cô nghĩ, dù sao đi nữa cũng cần phải học cách thích ứng

với hoàn cảnh.

Cần nhớ rằng, ngày trước, cô còn mở nhạc slow dance trong khi làm thí nghiệm,

vậy thì chút ảnh hưởng nhỏ này có đáng gì.

Oa Oa lấy lại tinh thần, ngồi trong tư thế nhấp nhổm chuẩn bị chạy ra khỏi vòng

tay Hách Viễn, thấy vậy, anh bèn vòng tay trái qua eo cô để giữ chuột. Oa Oa

nhận thấy cơ thể Tổng giám đốc đã


pacman, rainbows, and roller s