
áp sát vào người mình, nhưng thời gian không
còn nhiều, cô cần tập trung tinh thần, bèn nắm chắc chuột, chuẩn bị bắt đầu
chiến đấu.
“Bắt đầu!”. Hách Viễn khẽ nói.
Oa Oa lập tức liên tay click chuột nhưng không quên nhìn trộm tốc độ di chuyển
chuột của anh.
Woa, anh dùng tay trái rất thuận, không những thế, tốc độ không hề chậm, xem ra
cô đã gặp được đối thủ ngang tài ngang sức rồi đây.
Ván thứ nhất quá đơn giản, Oa Oa nghĩ mình nhắm mắt chơi cũng thắng, nhưng khi
hơi thở của Hách Viễn sát bên tai, cô lại có vẻ không chắc chắn rằng mình sẽ
chiến thắng một cách thuận lợi.
Khi thấy hơi thở Hách Viễn lúc chậm lúc gấp bên tai mình trong lúc chơi ván thứ
nhất, cô quay lại nhíu mày: “Anh cố ý phải không?”
Hách Viễn nở nụ cười vô tội: “Em sao vậy?”
“Hơi thở của anh làm cho tai em cảm thấy nhột lắm”. Cách mà Oa Oa tranh luận là
thường giả vờ rất bực tức, đây chính là tuyệt chiêu của các nhà tư bản độc
quyền.
“Ồ, vậy à, em không thích sao? Vậy thì anh đảm bảo sẽ không làm cho tai em thấy
ngứa ngáy nữa, chúng ta có thể tiếp tục chơi được chưa nhỉ?”. Hách Viễn trả lời
với nụ cười quyến rũ.
Anh đã có tâm hối cải như vậy thì cũng không thể không cho anh một cơ hội, vì
thế, Oa Oa hậm hực gật đầu, nhanh tay mở ván thứ hai.
Ván thứ hai thực ra rất đơn giản nhưng Oa Oa cảm thấy rất rõ ràng đôi môi Hách
Viễn đang hôn lên cổ cô, rõ ràng là có ý đồ phạm quy. Oa Oa đỏ bừng mặt, tay
liên tục click sai, rõ ràng là màu đỏ lại nhìn thành màu xanh, rõ ràng là con
gấu lại nhìn ra con bướm, miễn cưỡng chấp nhận kết quả ván này, cô tức giận,
quay phắt người lại nghiến răng: “Anh, anh...”
Ilách Viễn mím miệng lại, mỉm cười: “Sao vậy em?”
“Anh đừng có dùng miệng cắn vào cổ em, nhột như vậy làm sao chơi được chứ?”. Oa
Oa chỉ rõ hành vi phạm quy của đối thủ.
“Được rồi, anh sẽ chú ý”. Thái độ nhận lỗi của Hách Viễn rất tốt, ngay lập tức
làm thay đổi vẻ bực tức trên khuôn nặt Oa Oa, thế là cô liền mỉm cười, nói:
“Tiếp tục!”
Oa Oa mở luôn ván thứ ba, cô áp sát mặt và rướn cổ vào màn hình máy tính, thầm
đắc ý, lần này, tên tư bản kia nhất định không thể nghĩ ra được mưu kế nào
nữa... Không ngờ, tay phải của Hách Viễn vòng qua eo Oa Oa, bắt đầu không nghe
lời, áo cô dường như đang bị mở ra một cách nhẹ nhàng.
Oa Oa đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, tất cả các
con Pokemon trên màn vi tính đều mờ đi. Trời ạ, chỉ vì muốn thắng mà ngay cả sĩ
diện của một Tổng giám đốc, anh cũng không cần nữa sao, đúng là quá hiếu thắng.
Khi cô định hét lên: “Đại ca, anh đúng là không biết xấu hổ” thì chỉ trong chớp
mắt, Hách Viễn đã hạ ván thứ ba một cách nhanh chóng, đang rút tay về và nhìn
cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lúc này, Oa Oa cảm giác Hách Viễn đằng sau lưng mình đúng là quỷ dữ, ngay cả
bọn tư bản cũng không sánh bằng, không những không biết xấu hổ mà đạo đức cơ
bản của một game thủ cũng không có.
Thật là đáng ghét!
Mắt cô không hề ngước lên, tiếp tục chơi ván thứ tư, cố gắng chợi hết sức. Hách
Viễn mỉm cười, giữ chắc chuột, tiếp tục click.
Lần này, tay Hách Viễn rất ngoan ngoãn, thực ra anh cũng đang chơi rất tập
trung, nhưng Dương Oa Oa luôn cảm thấy sau lưng mình có hơi thở gấp gáp, khiến
cô cảm thấy nhột, còn cả nhiệt độ cơ thể trên lưng, mặc dù đã mặc mấy lớp áo
nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm khiến cô thấy khó chịu, thậm chí ngồi không
yên, chỉ còn cách điều chỉnh tư thế xoay qua xoay lại. Đột nhiên cô thấy một
bóng đen phía sau ập tới, định thần lại mới nhận ra Tổng giám đốc của mình đang
chỉ tay vào màn hình nói: “Oa Oa, em sắp hết giờ rồi kìa!”
Ôi, đúng là trong khi chơi Pikachu mà cô còn để tâm trí đi đâu, hiện tượng từ
trước đến nay chưa bao giờ có này khiến tình hình trước mắt rất nguy hiểm. Cô
nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh tay khắc phục, đến giây cuối cùng, cô cũng
kết thúc được ván thứ tư.
Cô tức giận quay đầu lại đã thấy Hách Viễn cách cô khá xa, thậm chí ngoài chỗ
ngồi, hai người không hề có bất cứ sự tiếp xúc cơ thể nào.
Oa Oa chớp mắt vài lần, đến bây giờ cô cũng không hiểu nổi vừa rồi tại sao mình
lại như vậy. Sau khi đấu mắt ba giây với Tổng giám đốc, cô lập tức quay đầu để
giấu đi những thứ đang mơ màng trong đầu, hét lớn: “Ván thứ năm bắt đầu!”
Tiếng nói của cô hơi run, cảm giác cơ thể nóng như viên linh đan trong lò luyện
của Thái Thượng Lão Quân vậy, từ đầu đến chân cứ như lửa đốt, lửa như từ trong
tim phát ra khiến cho thần trí cô trống rỗng. Thực ra, Hách Viễn cũng không
được thoải mái.
Nha đầu này không chịu ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, mông cứ xoay qua xoay
lại, đè lên chỗ đó, hại anh phải miễn cưỡng cắn răng chịu đựng. Ván thứ tư
không phải do anh trêu cô mà là do cô sợ quá nên kết quả mới chán như vậy.
Những cử động vừa rồi nếu chỉ tiếp tục thêm một giây nữa thôi, anh nhất định sẽ
bổ nhào về phía cô, ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
“Còn muốn tiếp tục không?”. Hách Viễn hỏi bằng giọng ấm và trầm.
Giọng nói du dương như hát thế này thật khiến cho người ta động lòng, ánh mắt
Oa Oa đang chăm chăm nhìn Pikachu dường như m