
hấy mọi sự thật phức tạp, dẫn
đến toàn thân mệt mỏi, rã rời.
Chỉ có thể nói rằng thay vì như vậy, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Nhưng cũng chỉ vì Oa Oa không để tâm tới mấy thứ đó, để mọi thứ diễn ra tự
nhiên nên mới thành một Oa Oa là sự pha trộn giữa ba yếu tố: bề ngoài hai mươi
hai tuổi, trình độ học vấn ba mươi tuổi, chỉ số EQ và sự vụng về của cô bé mười
lăm tuổi. Vì vậy, đây không phải là lỗi của cô, tất nhiên, lần sau cô sẽ cố
gắng rút kinh nghiệm để cải thiện, nếu lần sau không được, sẽ còn lần sau nữa.
Oa Oa đang trong trạng thái đờ đẫn thì bị lắc nhẹ, từ những mơ tưởng xa xôi
cuối cùng cũng phải trở về với thực tế lạnh giá vô tình. Cô biết rằng vấn đề
then chốt trước mắt chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể hủy hoại tiền đồ của
cô sau này.
Mặc dù trước đây, có người đã từng nói rằng vào dịp Tết, những tên tư bản đều
thích cho người làm thuê ăn đùi gà, nhưng điều tốt đẹp này đồng nghĩa với việc
sẽ bị trừ 20% lương hoặc là cảnh báo nguy hiểm sẽ bị đuổi việc. Vì vậy, mặc dù
đối phương có vẻ đuối sức, ý đồ không rõ ràng, nhưng tuyệt đối không được khinh
suất coi thường, tránh bị mắc lừa.
Vì vậy, khi sói chúc tết gà, mặc dù mưu đồ của sói chưa chắc đã là đùi gà nhưng
Tổng giám đốc dù tính khí có thay đổi thì họ anh vẫn là Lang mà.[Lang nghĩa là sói.'>
Cho nên, Oa Oa hăng hái nắm chặt tay, thốt lên rằng: “Được!”
Thực ra, Hách Viễn đã chuẩn bị kĩ càng cho cuộc chiến đấu trường kì đối với
thái độ phản kháng kịch liệt của Oa Oa, không ngờ phản ứng của cô đột nhiên
xoay một trăm tám mươi độ, khiến anh có chút không chắc chắn.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời: “Được, em sẽ sống cùng anh!”
Tiểu nha đầu đột nhiên nhận lời một cách vui vẻ như vậy làm Hách Viễn cảm thấy
kì lạ, không khỏi nghi ngờ cô lại giở trò. Nhưng cách nói chuyện của Oa Oa từ
trước đến nay thường không liên quan gì đên thái độ, biểu cảm nên cứ đắn đo xem
cô nghĩ gì có khi còn khiến mình đi lệch hướng, như vậy chẳng phải phí công anh
trau dồi, rèn luyện bao nhiêu năm tại Hoa Hạo sao?
Vì thế, Hách Viễn nghiêm nghị, kiên nhẫn thăm dò: “Tại sao lần này em nhận lời
một cách vui vẻ như vậy?”
Oa Oa trả lời với vẻ dửng dưng khác thường: “Em và anh sống chung nghĩa là em
phải về nhà lấy quần áo, về nhà lấy quần áo nghĩa là phải gặp bố mẹ em, vì thế,
mọi thứ em đều không phải hỏi, dù sao cũng có họ rồi.”
Nghĩa là anh sẽ bị giữ lại? Hay bố mẹ cô là siêu nhân? Hách Viễn suy xét khả
năng tiếp theo có thể xảy ra.
“Bố em là ai?”
“Là sư phụ của người vẫn được nhắc đến trong truyền thuyết - Lôi Kình - Tổng
giám đốc tập đoàn Quốc tế Húc Đô”. Nói đến đây, vẻ mặt Oa Oa vẫn rất khiêm tốn.
Lôi Kình, người này Hách Viễn rất quen thuộc, chỉ có điều, gia đình Oa Oa và
tập đoàn Quốc tế Húc Đô có quan hệ sâu xa như vậy khiến anh không khỏi ngạc
nhiên, vì thế, Hách Viễn nheo mắt hỏi: “Nếu bố em và Lôi Kình có quan hệ khăng
khít như vậy, tại sao em không biết Hứa Thụy Dương? Hắn ta là anh em với Lôi
Kình, nhưng khi gặp mặt, anh đâu có thấy em và hắn quen biết nhau.”
Oa Oa thật thà trả lời: “Đừng nói là Hứa tiên sinh, ngay cả Lôi Kình em cũng
không biết, bố em niêm đao bao năm rồi, sau khi em ra đời thì đã không còn cơ
hội gặp họ.”
Ổ, hóa ra là vậy!
Hách Viễn liếc nhìn thái độ của Oa Oa, chậm rãi hỏi: “Đúng là đã niêm đao rồi
chứ?” rồi đẩy Oa Oa khỏi chân mình, vỗ nhẹ vào mông cô: “Đứng dậy nào, chúng ta
về nhà ra mắt bố mẹ em.”
Đến lượt Oa Oa tròn mắt, Tổng giám đốc đúng là to gan, để dọa anh, ngay cả lai
lịch oanh liệt của bố cô cũng lôi ra, vậy mà anh ngay cả một nếp nhăn trên trán
cũng không có.
Oa Oa phải thốt lên: “Hách Viễn, anh thực sự không sợ bố em sao?”
Hách Viễn chậm rãi trả lời: “Sợ... Nhưng bây giờ, điều đáng sợ hơn là giấy niêm
phong dán trên đao của bố em đã không còn chắc chắn nữa.”
Oa Oa không ngốc, cô cố
tình vung vẩy đưa Lang đại ca đến trước mặt bố, để bố cô xử lí. Chỉ cần vừa giở
trò mưu đồ xằng bậy với con gái họ Dương thì nhất định phải gánh chịu một đòn
tơi bời của ông, nói gì đến việc dám xin sống cùng. Tất cả mọi vấn đề đều có
thể giải quyết dứt khoát chẳng tốn một chút hơi sức, vì thế không có gì phải lo
lắng cả.
Mặc dù bố đã gác đao, nhưng cô không hề nói cho Tổng giám đốc biết ngoài thanh
đao đó, bố cô còn có chùy gai, ống tuýp, roi chín khúc, và thực sự nổi tiếng
với côn khúc...
Vì thế, Oa Oa cười hớn hở kéo Hách Viễn về nhà, trong lòng không hề có một chút
căng thẳng. Ngược lại, từ lúc bước ra khỏi cửa đến lúc lên xe, Hách Viễn luôn
giữ vẻ mặt nặng nề, lo lắng, hầu như không nở một nụ cười.
Tính cách nóng nảy của Lôi Kình không rõ được ảnh hưởng bao nhiêu từ bố Oa Oa,
nghe nói sau khi được phụ nữ thu phục, Lôi Kình đã ngoan ngoãn trở thành con cừu
non. Không biết liệu bố Oa Oa có được người vợ dịu dàng thuần phục như vậy
không? Bất kì người đàn ông nào sau khi kết hôn cũng không còn muốn gây hiềm
khích với người khác nữa.
Mối quan hệ cá nhân giữa Hách Viễn và Húc Đô không xa xôi gì, nhưng từ trước
đến nay, hai bên qua lại với nhau vẫn giữ thái độ lịch sự