
ất hồn, cô tự nhủ, đại ca, liệu
đây có phải là chiến thuật mới không vậy? Lại còn dùng giọng nói dụ dỗ khiến
cho người ta phải phân tâm nữa, chỉ vì muốn thắng mà anh hao tổn nhiều tâm
huyết quá đấy!
Oa Oa nghe rõ mồn một tiếng mình nuốt nước bọt, ừng ực, ừng ực... Khi thời gian
đã chạy được gần một nửa mới lắp ba lắp bắp: “Chơi... chơi...”
Hách Viễn thấy Oa Oa đỏ bừng mặt nên chỉ im lặng, quay lại bắt đầu tập trung
vào ván thứ năm.
Ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran, hai chân run rẩy,
khó khăn lắm mới vượt qua ván này, nhưng Hách Viễn thì vẫn chưa xong. Đây là
ván đầu tiên từ lúc bắt đầu đến giờ anh bị bỏ lại sau, Oa Oa thở phào, xem ra
hòn đá cứng đầu cũng không thể chịu được một ngày!
Hách Viễn nheo mắt nhìn cô nhìn thái độ thoải mái của cô: “Tiếp tục chứ?”
“Tiếp... tiếp tục”. Oa Oa thấy mặt mình nóng ran như trứng luộc, vì thế không
hề ngẩng đầu lên, cũng không lộ vẻ đắc thắng nữa.
Hách Viễn lắc đầu thở dài, tiếp tục trận chiến.
Hách Viễn dù làm việc hay chơi game tư thế lúc nào cũng như một vị vua, nhưng
khi anh thực sự tập trung thì mọi sự chú ý của Oa Oa lại chuyển hướng, đôi mắt
cô hướng về anh, dần dần như mất hồn.
Cô nhìn Hách Viễn say đắm như vậy vì anh đẹp trai, lại thêm một chút cảm giác
gì đó rất đặc biệt trong lòng.
Cảm giác đó giống như khi Oa Oa thích con chó Kim Mao của ông Vương nhà bên
cạnh, đó là cảm giác một ngày không ăn cơm cũng không thấy dói, giống như khi
còn bé, bà thường hôn vào má cô, cảm giác thật là ấm áp, hay đó là cảm giác
giống như khi nhìn thấy chiếc vòng ngọc mà cô ước ao từ lâu trong chiếc hộp
trang sức của mẹ, nuốt nước bọt ừng ực nhưng lại không có được... còn giống
như...
“Anh qua rồi!”
Tiếng cười của Hách Viễn khiến cô giật mình, khi lấy lại được thần trí, cô mới
nhận ra Tổng giám đốc mình vừa nói gì, bèn đứng phắt dậy: “Anh thắng rồi sao?”
Quay đầu lại nhìn, cô hét to khi thấy màn hình máy tính của mình hiện lên hai
chữ cô không bao giờ muốn nhìn thấy: GAME OVER.
Hóa ra mấu chốt trò chơi này chính là nằm ở kế thứ ba mươi bảy đã bị thất lạc
trong lịch sử mà vô số các nhà quân sự phải thở dài hối tiếc, cũng như các nhà
lãnh đạo lâu nay vẫn luôn mơ ước có được.
Mĩ nam kế...
“Oa Oa, vậy là em ngoan ngoãn đồng ý cho anh đến ở cùng nhé!”
Thấy Hách Viễn chuẩn bị lao đến với vẻ mặt vô tội và đáng yêu làm nũng xin được
ở nhờ, Oa Oa không biết mình nên quay đầu lại với vẻ mặt thế nào để không khiến
anh xấu hổ nhảy lầu tự tử hay là phải tỏ ra mạnh mẽ kiên quyết nữa.
Đây là một vấn dề rất khó khăn.
Vui mừng ư? Không thể nào. Mặc dù Tổng giám đốc có nói khi đến sẽ tự mang theo
tập đoàn Hoa Hạo, tự mang theo khẩu phần ăn, nhưng đổi lại, cô sẽ bị Tổng giám
đốc suốt ngày giám sát, bảo vệ, sau này cô cũng nhất định phải có trách nhiệm
chăm sóc cho anh, chẳng may ngày nào đó động chạm đến thói quen của Tổng giám
đốc tư bản, làm tổn thương vẻ vô tội yếu ớt của anh, liệu cả nhà anh có đến tìm
cô báo thù không?
Đau khổ ư? Một chút cũng không có. Năm nay, bỗng từ trên trời rơi xuống một anh
chàng đẹp trai, mà còn là một anh chàng đẹp trai trên người phủ đầy kim cương
lấp lánh, bất luận bây giờ, biểu cảm lộ ra trên mặt thế nào thì chắc chắn ai
cũng không có hai chữ “đau khổ”.
Sợ hãi ư? Đúng là có một chút. Oa Oa luôn nghĩ rằng trên đời này những thứ tốt
chẳng dễ dàng tự nhiên mà có được, những thứ đem đến tận cửa thường là những
thứ rẻ tiền. Ví dụ, cái khăn mua hai mươi tệ quàng ba ngày cổ đã ngứa đỏ lên,
còn quàng chiếc khăn lông cừu mấy nghìn tệ của mẹ cảm giác thật dễ chịu. Tổng
giám đốc có vẻ ngoài tuấn tú, phong thái chững chạc, đứng đầu tập đoàn Hoa Hạo,
mặc dù không nên đánh giá thấp ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng kinh tế hiện nay,
nhưng chỉ cần anh động não tư duy thì việc ra biển đánh cá cũng quá đơn giản,
khả năng nhìn người cũng không đến nỗi kém, việc tốt như thế này tại sao lại có
thể tặng không cho cô trợ lí mới tốt nghiệp được chứ?
Oa Oa quyết không nhận mình được ưu ái, nhưng sự quan tâm tận tình của sếp lớn
vẫn làm cô chột dạ, tất cả mọi thứ đều rất lạ, lẽ nào không làm cô sởn tóc gáy
sao?
Tất nhiên, trong đầu cô lúc này ngoài cảm giác mù mịt còn là cả một sự do dự
bao trùm.
Từ lúc học mẫu giáo, Oa Oa đã liên tục học vượt.
Lúc cô lên lớp một, bọn trẻ cùng lứa tuổi còn ở nhà nghịch đất, trong khi các
bạn mới mon men làm quen thế nào là đại số thì cô đã học đến đạo hàm; khi cô
đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, đôi khi tranh thủ nhìn lên bầu trời xanh
thì bạn cùng tuổi mới bắt đầu bận rộn với kì thi vào đại học.
So với người khác, có vẻ Oa Oa nhanh hơn một bước, nhưng trưởng thành về tâm lí
thì cô lại tụt xa so với bạn cùng trang lứa, vì vậy nhiều lúc, cô còn làm cho
sự việc rối tung cả lên.
Có những việc đôi với người cùng tuổi giải quyết rất đơn giản, nhưng đối với cô
lại hết sức khó khăn, vì đôi khi cô không biết nên giải quyết vấn đề theo cách
của bạn cùng trang lứa hay nên giải quyết theo cách của những người cùng trình
độ, bởi vậy, trong quá trình suy đi tính lại, cô t