
thở mặc dù
các cửa kính đã kéo lên. Chiếc xe buýt chạy chậm rì trên đường Lê Lợi đông xe
nên chẳng có chút gió nào từ lòng phố thổi vào. Nhận ra cửa kính chỗ mình ngồi
chưa mở, hắn nhổm người cố đẩy hai miếng sắt gắn ở hai bên cửa kính lên. Hì hục
mãi vẫn không đẩy được tấm kính, mồ hôi ở trán bắt đầu nhỏ giọt. Có tiếng cô gái
nói:
- Ông nhìn tấm giấy kia kìa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, phía trên cửa kính có dán tấm giấy ghi "Cửa hư xin
đừng mở". Hắn ngồi xuống càu nhàu:
- Tại sao các cửa khác không hư lại hư ngay cửa chỗ tôi ngồi?
- Chẳng việc gì mà ông phải thắc mắc, nó hư vì nó đã hư chứ không còn tại sao
nữa.
Nghe cô gái trả lời ba phải, hắn bực mình quay sang nói:
- Chứ không phải tại cô à?
- Tại tôi? Phải nói tại ông mới đúng.
- Tại tôi?
- Chứ còn tại ai nữa. Nó không muốn người đi đường nhìn rõ bộ mặt nhăn nhó
của ông. Nhìn ông, người ta sẽ tưởng đi xe buýt khổ cực lắm, vậy ai còn dám bước
lên xe.
- Xe buýt này của cô?
- Không.
- Vậy sao cô bênh vực quyền lợi cho xe buýt ghê quá vậy? À, tôi hiểu rồi, cô
được chia huê hồng 20% để quảng cáo cho xe buýt phải không?
Cô gái đỏ mặt ngồi im. Hắn khoái chí quên cả nóng bức, ngồi rung đùi cười. Cô
gái đưa mắt nguýt hắn.
- Chẳng việc gì mà ông phải cười.
Hắn vẫn tiếp tục nhe răng cười để chọc tức nàng.
- Ông cười trông mặt nhăn nhó như con khỉ.
Hắn nói:
- Vậy tôi khóc nhé!
- Ừ, ông khóc có lẽ nước mắt sẽ làm không khí mát mẻ hơn.
Hắn làm bộ khóc hu hu, rồi hỏi:
- Cô thấy mát mẻ chưa?
Cô gái nhăn mặt nói:
- Ông làm tôi càng "nực" thêm.
- Thôi xin cô đừng nhăn nhó nữa.
Cô gái gắt:
- Ông là ai mà cấm tôi nhăn nhó?
- Tôi không cấm cô, nhưng vì quyền lợi của hành khách trên xe, tôi yêu cầu
cô.
- Quyền lợi gì?
- Nhìn cô nhăn nhó, hành khách sẽ tưởng chiếc ghế nào trên xe buýt cũng có
đinh và họ cảm thấy bất an.
Cô gái liếc mắt nhìn hắn một cách căm tức, nhưng chẳng biết nói gì. Còn hắn
học tức được nàng, hắn lại khoái chí cười. Đành hanh nữa đi em, anh dư sức đành
hanh hơn em mà!
Một người bán vé mặc đồng phục màu xanh xẫm đến chỗ hắn ngồi.
Hắn móc túi đưa 2.000 đồng, người bán vé hỏi:
- Anh đi đâu?
- Đi suốt.
Người bán vé xé đưa cho hắn một tờ vé ghi 1.500 đồng và nói:
- Anh đợi có tiền lẻ, thối lại sau.
Cô gái nói với người bán vé:
- Thôi khỏi thối lại mất công. Đây tôi đưa thêm 1.000 đồng nữa, vậy là đủ hai
vé đi suốt.
Hắn há hốc miệng định cằn nhằn "sao cô chơi cha quá vậy". Nhưng cô gái đã
nhanh miệng nói:
- Tôi tin ông là một người thông minh.
Hắn nổi sùng gắt:
- Thông minh cái quái gì. Tôi không ưa cô nịnh.
- Đấy, chính vì vậy tôi mới nghĩ ông là một người thông minh. Ông là người
rất khiêm tốn không thích nghe người khác ca tụng mình. Ông cũng không thèm đôi
co 500 đồng đã mất như một người keo kiệt, bần tiện phải không ông?
Hắn giận điên lên vì bị nàng nói xỏ ngọt. Hắn muốn thân ái tặng nàng một cái
tát vào mặt, nhưng nụ cười của nàng như một nụ hồng có gai khiến tay hắn run
run. Không có người đàn ông nào có đủ can đảm tát một nụ hồng có gai, hắn đành
thở dài.
- Ừ thì thôi thông minh, nhưng chắc suốt đời tôi sẽ không bao giờ thông minh
bằng hai người đã sinh ra cô.
Cô gái thích thú cười:
- Ông không giận tôi chứ?
Hắn cố nuốt nước bọt đắng ngắt trong miệng:
- Ồ không. Đáng lẽ tôi phải xung phong mua tặng cô một vé xe mới phải.
- Cám ơn lòng tốt của ông. Xin ông cho biết quý danh để tôi ghi ơn.
- Tôi tên Dũng. Còn cô tên gì?
- Tôi tên Loan.
- À! Tên chúng ta giống hệt hai nhân vật tuyệt vời trong truyện dài "Đôi bạn"
của Nhất Linh.
- Vậy chúng ta sẽ là một "đôi bạn", ông đồng ý không?
Được nàng ngỏ lời làm quen trước, hắn sung sướng gật đầu lia lịa tán
thành.
- Đồng ý mạnh như thần. Tôi rất hân hạnh được làm "đôi bạn" với cô.
Bấy giờ hắn mới đưa mắt quan sát kỹ "người bạn" của mình. Nàng có mái tóc cắt
ngắn, uốn ép vào phía trước và sau gáy trông rất ngộ. Nhìn chung: tai, mắt, mũi,
họng, miệng, môi, răng, cằm, tay chân của nàng đều đẹp. Nhìn riêng: trán nàng
quá thấp. Có lẽ ngày xưa còn bé, mẹ nàng bồng nàng rồi vô ý đánh rơi nàng té,
đầu dộng xuống nền ciment nên nàng mới có một cái trán thấp kỳ cục như vậy. Chứ
Thượng đế là một nghệ sĩ tài hoa, ngài đâu có thể lỡ tay sáng tạo một tác phẩm
đáng trách kiểu đó.
Cô gái mặc áo dài màu trắng. Hắn không biết nàng là học sinh hay sinh viên,
thư ký hay tiếp viên nhà hàng? Dù nàng là gì đi nữa được quen với nàng hắn cũng
cảm thấy hãnh diện nhiều. Thấy hắn chăm chăm nhìn mình, cô gái hơi đỏ mặt. Nàng
chớp chớp đôi mắt hỏi:
- Làm gì mà ông quan sát tôi kỹ như quan sát cóc nhái trong giờ sinh vật
vậy?
- Phải quan sát kỹ chứ. Tôi sợ mình "bé cái lầm" như một ông sinh viên văn
khoa cặp bồ với một cô, khi bị cảnh sát hỏi giấy tờ, chàng mới khám phá ra
"nàng" là trai giả gái. Chuyện đó báo nào cũng đăng, cô không biết sao?
- Bộ tôi trông giống con trai lắm à?
- Nếu không nhìn thấy cô, chỉ nghe cô nói tôi nghĩ cô là một đấng nam nhi
"vai năm thước rộng, thân mười thước cao".
- Xí, ông cho tôi ăn nói bặm trợn lắm phải không?
H