
hách lên xuống, máy xe vẫn giữ cho nổ đều.
Khi người tài xế bóp còi "tin tin", hai cửa xe được đóng lại và chiếc xe chậm
rãi lăn bánh. Hắn ngơ ngác nhìn quanh tìm cô gái vẫn chưa thấy xuống, nhìn lên
xe hắn thấy nàng đã đổi chỗ ngồi ở một ghế trước có cửa kính mở ngỏ. Hắn vội
chạy theo xe gọi:
- Loan... Loan...
Cô gái nhô đầu ra ngoài cửa xe, cười:
- Xin lỗi ông...
Hắn chạy sát bên hông xe, hỏi:
- Cái gì?
Người soát vé, hé đẩy cửa xe, hỏi:
- Đừng chạy theo xe, muốn chết à?
Chiếc xe vụt chạy nhanh, thành xe chạm mạnh vào người khiến hắn ngã nhào
xuống mặt đường, cùng lúc hắn nghe loáng thoáng tiếng cô gái nói:
- Tôi không phải tên Loan.
Hắn lồm cồm bò dậy. Chiếc xe buýt đã chạy được một quãng xa, khói phun um ở
trên nóc. Hắn nhảy lên vỉa hè đứng phủi vết bẩn ở quần áo. Bây giờ hắn mới nhận
ra một vết thương rướm máu ở khuỷu tay ran rát. Hắn lẩm bẩm: Hôm nay mình thật
hên. Một là mình đã không nói tên thật. Hai là mình đã tránh kịp, nếu không
chiếc xe buýt màu xanh (màu của tình yêu) đã đè mình nát thây.
Tôi được người bạn cho biết anh có cô em gái rất "căm thù" thơ. Tôi đã tò mò
đi tìm hiểu tại sao em có lòng "căm thù" đó. Vì đối với tôi thơ rất cao quý và
thơ mộng. Nó có làm hại ai đâu?
Cuối cùng cô bé đã dạy cho tôi biết: Hoa ô môi không có hình dấu môi mà có
hình dấu răng.
Hình như giữa thơ và thực tế cũng giống vậy?
*
* *
Họp mặt bạn đọc Áo Trắng ở Long Xuyên xong, tôi nhờ Lộc - thổ công ở đây -
chở tôi bằng xe Honda đến thăm một người bạn văn nghệ ở huyện Ô Môn. Lộc
nói:
- Cũng dễ thôi, huyện nằm trên đường chúng ta trở về Cần Thơ. Anh gặp ông bạn
có chuyện gì vậy? Lấy bài đăng báo hả?
Tôi cười lắc đầu:
- Không. Ông ấy viết thư hẹn sẽ chiêu đãi tôi một món ăn đặc sản địa
phương.
Lộc cười:
- Anh lúc nào cũng vậy. Chỉ món ăn mới quyến rũ được anh.
Qua một cây cầu, xe quẹo trái vào huyện Ô Môn. Tôi biết được là nhờ nhìn tấm
bảng xanh chữ trắng gắn ở bên đường. Lộc vừa lái xe vừa kể chuyện tình bà Sử
người Việt với ông Trăng người Khơme, đã tạo nên tên đất này. Hai người đã phải
vượt qua nhiều khó khăn cách trở mới gặp được nhau. Nên họ đã "ôm-em-ôm-anh"
thắm thiết không rời thành tên Ô Môn. Tôi bật cười thích thú với chuyện cười dân
gian giải thích tên địa phương theo Lộc kể. Và tôi nghĩ thầm miền đất nào có tên
gắn liền với một chuyện tình, miền đất đó sẽ rất có... tình.
Tôi nói địa chỉ của người bạn và Lộc lái xe chạy thẳng đến một bến sông. Dưới
bến có những chiếc "tắc ráng" đậu san sát. Lộc dừng xe lại, hỏi tôi:
- Ông bạn anh tên gì?
- Văn Thành Duy.
- Ở đây hỏi bút danh không ai biết đâu. Anh có nhớ ông ấy nói ba ông ấy tên
gì không?
Tôi cố nhớ địa chỉ người bạn đã viết trong thư: "Đến bến đò hỏi nhà ông Năm
Thành ai cũng biết." Tôi nói lại với Lộc. Anh đến hỏi một thanh niên lái đò đang
đứng rước khách trên bờ. Anh thanh niên gọi lớn xuống bến sông:
- Ê, út Hường. Có người hỏi thăm ba mày nè.
Một cô gái mặc áo bà ba màu hồng đang ngồi ở tắc ráng đậu phía xa, đứng dậy.
Em nhanh nhẹn nhảy qua mấy chiếc tắc ráng đậu kế bên rồi leo lên bờ. Đi đến
trước mặt tôi, em hỏi:
- Ông hỏi thăm ba em có chuyện gì vậy? Ông muốn mua cam hả?
Nhìn cái nốt ruồi trên mép trái của em, tôi nghĩ cô bé này chắc "lẹ miệng"
lắm đây. Tôi trả lời:
- Không. Tôi đến thăm anh Duy.
Cô bé hất bím tóc đang đong đưa phía trước mặt ra phía sau rồi nói:
- Anh Duy đi Cần Thơ rồi.
Tôi nhíu mày vì người bạn sai hẹn. Tôi hỏi tiếp:
- Em có biết chừng nào anh Duy về không?
- Ảnh nói lên Hội Văn Nghệ Cần Thơ đón một người bạn ở Sài Gòn về chơi.
Lộc đứng bên nói xen vào:
- Đón ông này nè. Vậy chúng ta về Cần Thơ gặp ảnh.
Cô bé nói:
- Thôi, khỏi. Anh Duy có dặn bạn ảnh đến cứ chở về nhà. Ảnh sẽ về sau. Ông
lên Cần Thơ không chừng hai người lại "lật" nhau.
Tôi rủ Lộc cùng đi chơi cho vui. Anh chỉ chiếc xe Honda rồi nói:
- Anh đi đi. Tôi về Cần Thơ báo cho bạn anh biết. Có gì sáng mai chúng ta gặp
lại nhau.
Tôi nói:
- Chiều tối, tôi về lại Cần Thơ được mà.
Lộc cười:
- Dễ gì anh về được. Rượu gạo ở đây đâu có thiếu.
Lộc phóng xe chạy đi. Tôi theo cô bé leo xuống một chiếc tắc ráng gần bờ rồi
bước qua những chiếc kế bên, để đến chiếc tắc ráng của em. Cô bé giật dây cho
máy đuôi tôm nổ, chiếc tắc ráng từ từ lùi ra. Tôi ngồi đối diện với cô bé trong
lòng tắc ráng hẹp mà dài. Hơi nước từ mặt sông phả lên mát rượi. Trên sông những
chiếc tắc ráng xuôi ngược chở đầy trái cây và vật dụng gia đình bằng nhựa xanh
đỏ. Tôi tò mò nhìn những cây mọc hai bên bờ, cố đoán xem cây nào là cây bần, cây
tràm, cây ô môi... như đã đọc trong truyện. Nhưng tôi đành chịu thua vì mùa này
chẳng có cây nào trổ bông để có thể nhận diện.
- Ông ở tuốt trên Sài Gòn làm sao quen với anh em ở tuốt dưới đây?
Tôi quay lại nhìn cô bé, nói:
- Tôi đã chọn thơ của anh Duy gửi lên đăng báo. Mấy tháng trước anh ấy có lên
Sài Gòn nhờ tôi in giúp một tập thơ.
Cô bé la lên:
- Chết ông rồi!
Tôi giật mình, hỏi lại:
- Chuyện gì vậy?
- Ông xúi anh em in tập thơ phải không?
- Đâu có. Anh Duy tự nguyện