
là các toà nhà cao tầng ở Nam Giang,
Mạnh Thiếu Văn đứng ở đó dõi mắt nhìn xuống thành phố náo nhiệt bên
dưới.
Năm ba mươi tuổi này chính là thời khắc huy hoàng trong
cuộc đời của anh, anh vốn nên tràn ngập tự tin nhưng bây giờ trong lòng
lại có vẻ hơi thấp thỏm.
Nhớ tới cô gái cho anh cảm giác quen
thuộc kia, anh liền cảm thấy khổ sở, nhẹ giọng thì thầm: "Lâm Tuấn, cậu
đi theo tôi nhiều năm rồi, tại sao lúc trước tôi phải đuổi việc nữ thư
kí kia cậu cũng biết, cậu nói xem Ngu Vô Song là ai? Tại sao lại giống
Uyển Như thế?"
Lâm Tuấn nghe vậy, lựa chọn lặng im, anh biết tại
sao ông chủ lại xa thải nữ thư kí tiền nhiệm, về chuyện hai chị em nhà
họ Giản anh ta cũng biết một chút.
Năm đó, hai viên ngọc của nhà
họ Giản ở Nam Giang có tiếng là xinh đẹp, khuôn mặt giống nhau như đúc
khiến người ta kinh ngạc, nhưng sau đó, Giản Uyển Linh bất hạnh qua đời, chỉ để lại người chị Giản Uyển Như, mà sau khi xảy ra những chuyện đó,
ông chủ càng thêm yêu chiều cô.
. . . . . .
Không chỉ có
Mạnh Thiếu Văn, ngay cả Giản Uyển Linh cũng tinh thần bất an, sau nhiều
chuyện, thái độ của anh Thiếu Văn đối với cô ta lạnh nhạt đi nhiều, đêm
nào cũng về nhà rất muộn.
"Uyển Như, ăn cơm mà con ngẩn người cái gì đấy?" Trong khu biệt thự nổi danh ở Nam Giang, Chung Tiếu Dung cau
mày nhìn sắc mặt mờ mịt trắng bệch của Giản Uyển Linh, trong mắt lộ ra
sự không hài lòng: "Con và Thiếu Văn mới đính hôn, tại sao lại chạy về
nhà ăn cơm, có phải không muốn hầu hạ mẹ chồng nên mới chạy về nhà
không, con không sợ mẹ chồng con sẽ không vui à?"
Bà ta hiểu rất
rõ Vương Cốc Tuyết kia, trên mặt thì giả bộ rất dễ nói chuyện nhưng thực ra rất thích so đo, con gái vừa mới đính hôn đã cách xa bà ta (VCT),
không sợ bà ta nắm được chuôi sao?
Giản Uyển Linh đột nhiên bị
gọi tên liền giật mình, đôi đũa trên tay rơi xuống sàn phát ra tiếng
vang giòn giã, Chung Tiếu Dung thấy thế, khuôn mặt đẫy đà càng lộ vẻ căm tức, bà ta vỗ bàn một cái, cắn răng tức giận nói: "Con nhỏ chết tiệt
kia, tôi mới nói cô hai câu cô đã vung đũa là có ý gì?"
Giọng nói của bà ta quá chói tai khiến Giản An Đương nhăn mày, ông năm nay đã sáu mươi nhưng vẫn rất phong độ, còn có thể nói là dịu dàng nho nhã, đẹp
trai lịch sự, không chút già nua.
Ông để đũa xuống, lạnh lùng
nhìn vợ, trong mắt khó nén vẻ chán ghét: "Bà làm mẹ kiểu gì thế? Con gái không vui, bà không nhìn ra à?"
Chung Tiếu Dung đã gả cho Giản
An Đương hai mươi tám năm, từ lúc tim đập thình thịch (mới yêu) đến si
tình, đến bây giờ là sợ hãi. Nhưng bây giờ giờ thấy giọng điệu ông chồng lạnh lùng, coi bà ta trở thành một ả chanh chua, khuôn mặt bà ta trắng
bệch nhưng vẫn không cam lòng, lại cắn môi nói: "Nó còn có cái gì không
tốt? Gả cho người đàn ông có thực lực nhất Nam Giang, chồng là người
hiền lành, mặc dù mẹ chồng hay bắt bẻ nhưng cũng đâu đến nỗi, nó suốt
ngày ở ngoài cùng Thiếu Văn, bình thường đều không cần phục vụ bà ta."
Càng nói, Chung Tiếu Dung càng hăng, bà ta lặng lẽ trừng Giản Uyển Linh ở bên cạnh, thao thao bất tuyệt bắt đầu dài dòng: "Theo lý mà nói thì nó
làm gì có tư cách gả cho Thiếu Văn, không chịu được thủ đoạn của nó nên. . . . . . ."
"Câm miệng!" Lời bà ta còn chưa nói hết đã bị Giản
An Dương nghiêm mặt cắt ngang, ánh mắt ông âm u để lộ sự cảnh cáo: "Bà
bị váng đầu à? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói chẳng lẽ bà không
biết?" “Mẹ!”, GIản Uyển Linh nghiêm mặt, khó tin nhìn Chung Tiếu Dung, ảo não nói,
“Sao mẹ có thể nói con như vậy, mẹ không phải mẹ con sao?”
“Tao
không phải mẹ mày thì ai là mẹ mày chứ?” Chung Tiếu Dung có chút căm tức trừng mắt với Giản Uyển Linh, trên mặt tràn đầy sự giận dữ, “Đừng tưởng được gả vào nhà họ Mạnh là có thể nói chuyện như vậy với mẹ, cũng không thử nhìn xem chính mình đã dùng thủ đoạn gì, không nhân lúc trẻ tuổi mà sinh con để củng cố địa vị đi, sau này bị những phụ nữ xinh đẹp trẻ
trung khác kéo xuống thì đừng có mà ngồi khóc!”
Trong phòng khách xa hoa, Chung Tiếu Dung mặc sườn xám màu tím violet, rõ
ràng là một quý phu nhân sang trọng nhưng những lời nói ra quả thật
khiến người ta không dám khen tặng!
Giản Uyển Linh tức đến trắng
bệch cả mặt, cô ta ủy khuất nhìn Giản An Dương, cắn môi làm nũng, “Ba,
ba xem mẹ đi, còn nói những lời này để kích động con!”
Người mẹ
này của cô ta càng ngày càng vô dụng, may mà ở đây không có ai, không
thì ai mà nghe được thì chỉ có nước bị cười đến rụng răng!
“Chung Tiếu Dung!”, Giản An Dương tức giận, người phụ nữ kia vừa dứt lời, ông
ta liền ra uy trừng mắt nhìn vợ mình, đáy mắt lộ ra ý cảnh cáo, “Bà còn
dám nói hươu nói vượn tôi sẽ cho bà về quê một thời gian, vợ của Giản An Dương tôi không phải là một người đàn bà chanh chua không có đầu óc!”
Khi còn trẻ Chung Tiếu Dung là một tiểu thư quyền quý đoan trang mạnh mẽ,
về sau khi quen biết Giản An Dương, người đàn ông dịu dàng như ngọc này
luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn bà ta như bao người đàn ông khác, bây giờ
thì sao, thực tế hiện tại lại hoàn toàn khác xa so với lúc trước.
Nhất là bây giờ, câu nói người đàn bà chanh