XtGem Forum catalog
Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326553

Bình chọn: 9.5.00/10/655 lượt.

rời

một vực, là thứ cô từng không để vào mắt, nhưng Hoắc Cố Chi – người bị

cô coi là lính nghèo bây giờ đã là người sáng lập ra Nam Diệu có tiếng

tăm lừng lẫy, là nhân vật thần kỳ nhất trong giới thương mại.

Có lúc ông trời rất thích đùa giỡn con người, ví dụ như cô, không phải sao?

Đã có cô, vì sao lại có Giản Uyển Linh?

Khi còn bé, mẹ cảm thấy sinh đôi mặc quần áo giống nhau thì rất đáng

yêu, nhưng dần dần lớn lên, Giản Uyển Linh cố ý đâm vào lòng cô, vẫn mặc quần áo giống cô, vì chuyện này mà cô nói với mẹ không biết bao nhiêu

lần rồi, nhưng đáp án cuối cùng thế nào?

Mẹ của cô – Chung Tiếu Dung, sinh ra trong dòng dõi Nho học, lúc tuổi

còn trẻ từng là người phụ nữ lớn mật theo đuổi tình yêu, lại hung hăng

tát cô hai cái, sau đó đẩy cô ngã xuống đất, lớn tiếng trách mắng cô

không hiểu chuyện, lòng dạ hẹp hòi, không tha cho em gái.

Nhưng cô không tha cho em gái chỗ nào? Rõ ràng là em gái không tha cho

cô, rõ rang chính bà cũng chán ghét, nhưng phải làm cho cô ghê tởm như

vậy.

"Anh có thể mang theo con khỉ mà ở trong rừng ba ngày ba đêm không động

đậy, chẳng lẽ một song bào thai nho nhỏ sẽ làm anh không phân biệt

được?" Hoắc Cố Chi kinh ngạc nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, có thể biết

được lời này sẽ kích thích cô, anh lại có chút hả hê nói: "Em nhìn đi,

chúng ta mới là trời sinh một đôi. Nếu không tại sao người khác không

phân biệt được em và Giản Uyển Linh, còn anh nhìn một cái là thấy?"

Người đàn ông Hoắc Cố Chi này thật ra luôn cảm thấy ưu việt mười phần,

tuy anh sinh ra không giàu có, còn có không quang minh ra đời như vậy,

nhưng lại không ảnh hưởng gì đến việc Cố Song Song (mẹ HCC) giáo dục

anh.

Cố Song Song là con gái của nhà họ Cố hiển vinh ở Kyoto cách mạng, ông

Cố chỉ có một đứa con gái đầu lòng, từ nhỏ xem bà như Minh Nguyệt mà cẩn thận chăm sóc, bà chính là tài nữ nổi danh ở Kyoto, phải gả cho gia

đình như thế nào? Đừng nói là nhà giàu, nhà giàu hơn nhà họ Mạnh có một

đống.

Nhưng cuối cùng bà lại giao thân mình cho một người đàn ông đáng tuổi

cha mình, chưa cưới mà đã có con, sau khi ông Cố biết được thì tức giận

đến hôn mê, sau khi tỉnh lại thì từ bỏ quan hệ cha con với bà.

Cố Song Song cũng rất mạnh mẽ, biết người trong nhà sẽ không bỏ qua chuyện của bà, bà không nói một tiếng liền bỏ đi.

Vốn là thiên kim tiểu thư, bà làm sao hiểu được phải kiếm tiền nuôi gia

đình, chăm sóc đứa bé? Cuối cùng không thể không cúi đầu trước thực tế,

gả cho một người đàn ông bà yêu, lúc này mới nuôi dưỡng Hoắc Cố Chi lớn

lên.

Lúc này, đôi mắt Hoắc Cố Chi gắt gao nhìn cô, bộ dáng mỉm cười này như trung khuyển đang chờ khen ngợi.

Cảm xúc vốn không tốt nhưng khi Ngu Vô Song thấy một màn này, trong lòng nhịn không được mà bật cười, cô đưa tay vỗ vỗ gò má của anh, mím môi,

nhỏ giọng cười: "Tốt, tốt, tốt. Em biết anh lợi hại nhất, được chưa?"

Cô liên tiếp nói ba chữ "tốt" đủ thấy tâm tình của cô rất tốt, Hoắc Cố

Chi cũng nhìn ngây dại, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt chợt cười

một tiếng như vậy, như đóa hoa tươi đẹp nở rộ.

Trái tim anh nhảy lên, nhịn không được mà đứng lên, dùng một tay ôm lấy

cô vào ngực. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông này rất dễ nghe,

nhưng lần này lại mơ hồ lộ ra sự lấy lòng nhàn nhạt: "Vô Song, sau này

em cứ cười cho anh xem. Đã nhiều năm anh chưa từng thấy em cười."

Chưa từng thấy em cười?

Sáu chữ đơn giản này như nặng ngàn cân, khiến trái tim Ngu Vô Song chợt

lỗi nhịp. Cô bị anh ôm chặt vào trong ngực cũng không giãy giụa, ngược

lại đưa tay ôm lấy cái eo cường tráng của anh, nhạt lạnh cười: "Làm sao

có thể? Không phải mỗi ngày em đều cười sao? Anh nghĩ nhiều rồi, em

chính là một người phụ nữ cay nghiệt, tâm tư lại ngoan độc, sao có thể

để mặc cho mình không vui?"

Cô vốn là người không giỏi cãi nhau, nhưng vì có thể trở về báo thù, cô không thể không tự rèn luyện mình.

Mỗi lần Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh cãi cọ và giải thích đến mệt

mỏi, trong lòng cô sẽ dấy lên một ngọn lửa cháy hừng hực, không biết vui vẻ bao nhiêu lần.

Nhưng chỉ có người đàn ông này nói cô không cười, làm sao có thể. . . ? Cô rõ ràng rất vui vẻ.

"Không. . ." Lúc cô đang cười vui vẻ, Hoắc Cố Chi không chút lưu tình

đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô. Ánh mắt anh ảm đạm, cười mà nói: "Anh nói cười là nụ cười phát ra từ đáy lòng, không phải là giả vờ cười trước mặt người khác."

Người đàn ông đều là động vật háo sắc, anh thừa nhận anh cũng như vậy,

nếu không năm đó anh sẽ không bị cô hấp dẫn vào lúc mới vừa gặp cô.

Hơn nữa, bên cạnh có một người phụ nữ tuyệt sắc như thế, cho dù dẫn ra

ngoài xã giao hay để trước mặt thưởng thức đều là chuyện cực kỳ vui mắt

vui tai.

Nhưng anh chợt nghĩ, thật ra cô cũng không muốn cười như vậy, như hiện

tại, đơn thuần mỉm cười như vậy, cũng là một bức tranh đẹp nhất trên

đời.

Ngu Vô Song muốn lớn tiếng phản bác, Nhưng cô chưa kịp nói lời nào đã bị Hoắc Cố Chi đưa tay che môi đỏ mọng, anh nháy đuôi lông mày anh tuấn,

trên mặt mang đầy ý cười.

"Anh biết ngay là em muốn lớn giọng cãi với anh, vì không cho em ầm ĩ,

anh