
c mắc, đứa trẻ này có đúng là do Nhan Tử La sinh
không? Biến gỗ mục thành vật thần kì? Nghe chẳng giống con gái khen mẹ gì cả?
“A ma, người
cũng xem xong rồi, con mang tới cho ngạch nương được không?” Khuynh Thành cuộn
tranh lại, chỉ thấy cha mình nhanh tay rút một cuộn trên bàn.
“A ma, người
muốn giữ lại tranh của ngạch nương? Vậy con có được nói với ngạch nương
không?”, Khuynh Thành nhướn mày hỏi.
“Con nói
xem?” Dận Chân liếc xéo Khuynh Thành một cái, kẻ bị nhìn lập tức buông lời như
máy: “Thôi thôi, dù sao ngạch nương cũng không biết có bao nhiêu cuộn”, sau đó
ôm tranh chạy biến.
Dận Tường
ngồi cạnh lò sưởi, len lén liếc Dận Chân, Dận Chân cũng không nói gì, một lúc
lâu sau, Dận Tường mới cười, nói: “Tứ ca, coi như nể tình đệ đã mang tranh tới
tặng tẩu tẩu, huynh bỏ qua đừng so đo với đệ nữa được không? Hơn nữa, đệ làm thế
cũng là vì nghĩ cho Tứ ca huynh!”.
“Hử?” Dận
Chân thu lại cuốn tranh, quay đầu nhìn Dận Tường.
“Gì nhỉ, một
là, giúp Tứ ca huynh nghĩ thông suốt Nhan tẩu tẩu rốt cuộc có địa vị thế nào
trong lòng huynh. Hai là, nếu như xảy ra chuyện gì, tiểu đệ sẽ lập tức tặng cô
gái đó cho Tứ ca, chẳng phải nhờ vậy mà Tứ ca cũng có thể biết vị trí của mình
trong lòng tẩu tẩu sao? Nếu tẩu tẩu không có phản ứng gì… Cái đó… Haizz… Nhưng,
nếu tẩu tẩu ghen lồng ghen lộn, chẳng phải là chuyện vui sao?”, Dận Tường lải
nhải.
“Hạ đẳng”,
Dận Chân lạnh lùng buông câu kết luận.
“Tứ ca!”, Dận
Tường buồn bã kêu lên.
“Hừ hừ!” Dận
Chân kiệm lời như vàng.
“Tứ ca,
Hoàng a ma đã cho triệu Sách Lăng hồi kinh đón năm mới, Mẫn tỷ tỷ cũng sẽ cùng
về. Có thể… có thể để Mẫn tỷ tới khuyên tẩu tẩu.” Dận Tường nói xong vội đứng dậy,
“Hoàng a ma còn đang đợi về bẩm báo, tiểu đệ xin cáo từ trước”, sau đó đi như
chạy.
Hắn đi rồi,
Dận Chân mới mang cuộn tranh ra, cẩn thận trải xuống bàn. Bức họa lấy màn đêm
đen như mực của thảo nguyên làm bối cảnh, chỉ vẽ khuôn mặt nghiêng của Nhan Tử
La. Nàng lặng lẽ đứng đó, đầu hơi ngước lên, dường như đang ngắm trời, xung
quanh nàng, đom đóm bay lượn. Trong bức họa, nhìn nàng vô cùng cô độc, cứ như tất
thảy mọi thứ đều chẳng liên quan gì đến nàng.
Nàng đang
nghĩ gì? Nghĩ tới cái chết của Dận Giới? Nhưng vẻ mặt nàng chẳng có sự bi
thương, đương nhiên cũng không có vui mừng. Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì, nàng chẳng
nghĩ gì cả?
Bức tranh
nhìn rất đẹp, khiến người ta có chút không tin đấy là thật. Cuộn tranh lại, cẩn
thận đặt vào ngăn kéo, Dận Chân dựa vào ghế, nhắm mắt.
“Đáng tiếc,
tôi không còn đứa con thứ hai để mà mất nữa.” Những lời Nhan Tử La lại vang lên
bên tai chàng, trước mặt là ánh mắt quật cường và lạnh lẽo của nàng.
Trong lòng
nàng, nàng cho rằng chính chàng đã khiến nàng bị sẩy thai, nàng không trách
Bích La, vì vậy khi gặp lại đối mặt với Bích La nàng chẳng chút oán hận. Nàng
chỉ trách chàng, vì vậy nàng từ chối chàng, từ thể xác cho tới tâm hồn. Nếu… Dận
Chân day day huyệt Thái Dương, nếu hồi đầu không vì nhất thời giận dỗi để Bích
La vào phủ, thì tất cả mọi chuyện ngày hôm nay liệu có xảy ra không? Nhưng, dù
sao cũng đã xảy ra rồi, chàng phải làm thế nào, có thể làm thế nào mới khiến
nàng bình tâm chuyển ý?
Dận Chân bắt
đầu rơi vào trạng thái trầm tư.
Ngày tết,
đám vợ lớn vợ bé trong phủ Tứ gia lại phụng mệnh “gặp mặt ăn cơm”. Nhan Tử La
ngay từ ngày đầu tiên nghe thấy mệnh lệnh này đã trừng mắt lên lườm trời không
biết bao nhiêu lần. Nàng nằm co ro trên giường, lòng cảm khái: Chẳng có ngày
nào được yên thân cả.
“Chủ nhân,
người cũng nên trang điểm một chút đi, không còn nhiều thời gian nữa.” Giọng
Bách Hợp có phần hào hứng.
Nhan Tử La
nhìn nhìn Bách Hợp: “Có gì đáng phải trang điểm, chủ nhân ngươi như thế này
trông mất mặt lắm sao?”.
“Chủ nhân,
người không phải đang cố ý bóp méo ý của nô tỳ đấy chứ? Người biết rõ nô tỳ
không có ý đó mà”, Bách Hợp lẩm bẩm đầy ấm ức.
“Haizz,
Bách Hợp à, chủ nhân ngươi đã nhiều tuổi rồi còn trang điểm rực rỡ chói lọi để
làm gì?”
Nhan Tử La
lại hỏi: “Thôi thôi, mau chọn cho ta một cái áo! Đừng chọn màu sáng quá là được,
tránh người khác bị chói mắt”.
“Chủ
nhân…”, Bách Hợp kéo dài giọng, nhìn nhìn Nhan Tử La quay đầu đi, đành bất lực
đi chọn y phục.
Cô ta lấy từng
chiếc từng chiếc một đưa đến trước mặt Nhan Tử La, Nhan Tử La chọn một chiếc áo
dài màu nâu sẫm, bên ngoài áo khoác gi lê hoa văn may đối xứng với nhau. Tóc
thì cũng đơn giản cuốn gọn ra sau, cài hai món trang sức màu xanh lam, mang
thêm đôi hoa tai màu xanh lam nữa.
Bách Hợp vừa
trang điểm cho nàng vừa có ý đồ thay đổi “quan điểm thẩm mĩ” của nàng nhưng bất
lực. Nhan Tử La bộ dạng như lão thần tại tại, Bách Hợp cũng đành buông xuôi.
“Khuynh
Thành chạy đi đâu rồi?” Nhan Tử La nghĩ đến việc cả buổi chiều không thấy con
gái đâu.
“Chủ nhân,
Cách cách có lẽ đang ở trong thư phòng”, Bách Hợp đáp. Cũng may, Cách cách còn
chưa bị thất sủng.
“Thư phòng?
Nha đầu này…” Nhan Tử La lắc lắc đầu.
Sắp đến giờ
cơm tối, Nhan Tử La còn chưa ra khỏi cửa, Nữu Hỗ Lộc thị đã đến, thấy nàng ăn mặc
trang điểm như