
i.
Dù
sao Si Tâm cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của ông ta. Chẳng qua chỉ là một
đứa con nít phu nhân trước khi qua đời nhất thời có lòng tốt đem về, nuôi nàng
mười sáu năm, để cho nàng có cơ hội báo đáp ân tình Phùng gia cũng
không có gì quá đáng.
Đông
Phương Hàn, ngươi cướp đi nữ nhân lòng ta yêu thương nhất. Ta sẽ khiến con trai
của ngươi phải đền mạng!
★ ★ ★
Ở
trên đảo chỉ có hai tỷ muội song sinh có thể ra vào cấm địa —— Tẩm cung của
Diêm Hoàng, các nàng là nghĩa nữ Diêm hoàng thu dưỡng từ nhỏ. Người trên dưới
Diêm cung vừa hận vừa yêu hai tiểu công chúa này. Chỉ cần là chuyện hai người
muốn làm, mọi người chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, làm thành không
nhìn thấy, cũng tốt hơn là bị hai tỷ muội này dây dưa đến khi phải hô cứu mạng.
Cho nên thủ vệ canh giữ tẩm cung vừa thấy các nàng, ngay cả hỏi cũng không dám
hỏi vội vàng cung thỉnh hai người đi vào.
"Nghĩa
phụ, chúng con lại
tới." Các nàng hai miệng một lời giống như đang hợp ca.
Trên
tay mỗi người có một cái chăn nhỏ, tóc dài đen nhánh xõa ra, bộ dáng muốn đi
ngủ. Chẳng qua là nơi các nàng muốn ngủ không phải là giường của mình, mà là ở
nơi Diêm hoàng đang nằm.
Hai
người này gần như ban ngày đều đảo quanh bên người Diêm hoàng. Ngay cả buổi tối
đi ngủ cũng không bỏ qua, dám cùng hắn chen cùng cái giường. Tất cả mọi người
cho là hai tiểu tử mặc dù trưởng thành, nhưng là nội tâm vẫn thiếu hụt cảm giác
an toàn, mới có thể dính người như vậy. Thật ra thì bọn họ cũng đã đoán sai!
Nếu phải nói thiếu hụt cảm giác an toàn, đâu có thể nào đến mười một tuổi mới
xuất hiện tình trạng đó! Trên thực tế là có nguyên nhân khác.
Người
ở phía sau chuyện lớn đang diễn ra trên giang hồ —— Diêm Hoàng tuyển phi, chính
là các nàng.
Các
nàng dần lớn lên, cha nuôi lại sống chết không muốn lấy vợ. Hai tỷ muội đương
nhiên muốn phòng ngừa chu đáo, chẳng may ngày nào đó cha nuôi quyết định đem vị
trí Diêm Hậu ném cho một người trong hai nàng, thì đó cũng không phải là chuyện
đùa nữa rồi. Các nàng còn muốn lập gia đình, không thể gánh vác chuyện lớn như
vậy! Cho dù tương lai tìm được đối tượng mình thích, một khi người ta biết thân
phận các nàng cũng sẽ bị dọa cho sợ
đến bỏ trốn. Cho nên phương pháp tốt nhất chính là làm cho cha nuôi tìm một lão
bà sinh nhi tử, sẽ không sợ không ai thừa kế.
Chẳng
qua là, thái độ của cha nuôi đối với chuyện tuyển phi cực kỳ lãnh đạm. Mắt thấy
thời gian ngày càng đến gần, hai tỷ muội bắt đầu lo lắng liệu cha nuôi có thể
đột nhiên hủy bỏ hay không? Khi đó kế hoạch của các nàng đành bỏ đi. Cho nên
hai tỷ muội mới chọn loại phương thức này, một ngày mười hai canh giờ cấp bách
canh người, cũng không tin cha nuôi có thể chạy thoát.
"Nghĩa
phụ, Hách Liên thúc thúc, ngủ ngon." Hai người nở nụ cười khả ái làm
cho người ta muốn đuổi các nàng đi cũng không nỡ.
Nam
tử tên Hách Liên liếc nhìn chủ tử mày rậm mặt nhăn, mới nghẹn cười
nhìn về hai tỷ muội khả ái, nói: "Hai vị Tiểu công chúa tối nay muốn ngủ ở
đây sao?"
Khó
trách mặt Diêm hoàng càng ngày càng đen lại. Hai tiểu nữ không thích lấy chồng
lại vô cùng thân cận hắn, hắn đã hối hận khi thu dưỡng các nàng.
Đông
Phương Uy Uy bày ra bộ mặt đương nhiên, "Ừ, các ngươi còn phải hỏi
sao?" Ở nơi này ban đêm rất lạnh, ôm cha nuôi ngủ thật là ấm áp, cho dù đá
chăn cũng không sợ sẽ lạnh.
"Đã
nói xong rồi, cũng xin Diêm Hoàng sớm nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui trước."
Hách Liên khom người vái chào chủ tử, thối lui ra bên ngoài tẩm cung.
"Nghĩa
phụ, ngài lại cau mày rồi! Cẩn thận sinh nếp nhăn đó!" Nếu như Đông Phương
Uy Uy thông minh hơn một chút, cũng sẽ nhìn ra vì sao cha nuôi lại cau mày! Bất
quá nàng một chút cũng không sợ.
Tỷ
muội song sinh của nàng, Đông Phương Nhạc Nhạc còn lại là xoa xoa đôi mắt nhập
nhèm vì buồn ngủ, không chút nào đem vẻ mặt lạnh lùng của hắn để ở trong
lòng."Nghĩa phụ, chúng con có
thể đi ngủ hay không?"
Đôi
mắt của Đông Phương Duật từ trước đến nay kiên nghị đến thất tĩnh bất động,
chỉ có lúc đối mặt với hai tiểu quỷ này mới có thể thoáng lộ ra tia ấm áp.
"Cũng
đi ngủ đi!" Dù sao là đuổi không đi, không thể làm gì khác hơn là để các
nàng ở lại.
Đông
Phương Nhạc Nhạc đã buồn ngủ đến hai mắt không mở ra được vội hoan hô một
tiếng, ôm chăn xông vào nội thất bằng tốc độ nhanh nhất. Nàng ăn khỏe, ngủ
khỏe, vừa nằm xuống đã ngủ ngay được.
Đông
Phương Uy Uy trợn mắt nhìn tỷ muội thất bại của mình, xem ra cuối cùng vẫn là
chỉ có thể dựa vào mình.
"Đã
trễ thế này, nghĩa phụ còn chưa ngủ sao? Nếu như vậy, Uy Uy lưu lại bồi ngài
nói chuyện phiếm có được hay không?" trong suy nghĩ của nàng, cha nuôi là
một người vĩ đại, không có gì không làm được. Dù tìm khắp thiên hạ sợ rằng
không có ai hơn được hắn. Chẳng qua là cá tính hắn quá lạnh, lại không dễ thân
cận, nếu không phải là các nàng phát huy tinh thần mặt dày, cho dù thân là
nghĩa nữ của hắn, chỉ sợ cũng rất khó tiến vào tim của hắn.
"Không
cần, con cũng đi ngủ đi!" Hắn luôn luôn ngủ ít, có thể ngủ đến hai canh
giờ cũng coi như rất nhiều,