
n. Lát nữa sẽ có người dẫn mọi người
đến gian phòng đã chỉ định để nghỉ ngơi. Ở lại nơi này trong vòng một tháng,
nếu có cái gì cần các vị cứ nói với tại hạ không cần phải khách khí. Ngoài ra
——" ngữ khí của hắn dừng một chút, đôi mắt sắc bén đảo qua cực nhanh,
" bốn phía quanh đảo tương đối nguy hiểm, các vị nếu không có chuyện gì,
cũng không nên tùy tiện đến gần."
Phía
sau hắn chính là thủ hạ, nhận được lệnh liền đi về phía mỗi một vị hậu chọn tân
nương về phòng của mình, Phùng Si Tâm bên này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ,
nàng rất có lễ phép trước cùng đối phương chào hỏi.
"Chào
huynh đài, ta tên là Phùng Si —— Không, Băng Tâm." Nàng thiếu chút nữa đã
quên là mình thay thế tam tỷ mà tới. Nếu là nói sai tên bị phát hiện liền nguy
rồi."Nàng là Tú Anh, không biết vị đại ca này xưng hô như thế nào?”
Người
trẻ tuổi kia lớn hơn nàng không có mấy tuổi, bất quá lại tỏ vẻ ông cụ
non."Ta tên là Lãnh Trạm."
"Lạnh
run?" Nàng cười một tiếng.
Có lẽ
là thường có người hiểu lầm, Lãnh Trạm rất trấn định bồi thêm một câu,
"Trạm là chữ trong suốt bên cạnh chữ nước."
"Nga,
thì ra là Lãnh Trạm." Phùng Si Tâm còn tưởng rằng thực sự có người lấy
loại tên này.
Tú
Anh oán hận gầm một tiếng, "Tứ tiểu thư, ngươi còn có tâm tình cùng người
ta nói chuyện tào laosao? Ta rất mệt mỏi, có thể
đi nhanh lên hay không?" Tứ tiểu thư này rất ngây thơ, làm sao so được với
Tam tiểu thư của nàng chứ? Đáng đời phải gả cho đại ma đầu.
"Thật
xin lỗi, Tú Anh. Ta nhất thời quên mất em." Phùng Si Tâm động thủ muốn đi,
nhẹ nhàng ôm bọc quần áo đi bên cạnh Lãnh Trạm.
Hắn
xem ra không nhúc nhích, thật ra thì không có lúc nào là không âm thầm quan sát
nhất cử nhất động những cô nương tham gia Tuyển phi yến. Khi Tú Anh bật thốt hô
lên"Tứ tiểu thư", trong lòng sớm đã để ý. Trong danh sách ghi rõ ràng
là Phùng gia Tam tiểu thư, làm sao biến thành Tứ tiểu thư? Hơn nữa tuổi tác vị tiểu
thư này cũng không phù hợp, tiểu cô nương này xem ra chỉ có mười ba, bốn tuổi,
tính tình vẫn giống một hài tử. Chỉ sợ trong đó có vấn đề, dĩ nhiên, những
chuyện này hắn cũng sẽ bẩm báo cho Hách Liên hộ pháp.
★ ★ ★
Phùng
Si Tâm không có thói quen ngủ trưa, chỉ nằm một lát lại bò dậy. Thấy phía sau
bên trong căn phòng nhỏ Tú Anh đang giương miệng rộng mà ngáy, có thể ngay cả
động đất tới cũng gọi là bất tỉnh, nàng liền đi ra ngoài để quen thuộc nơi này.
Buổi sáng ngồi ở trên thuyền, nàng thấy tiểu đảo này thật đúng là không phải là
nhỏ. Nói không chừng có rất nhiều nơi có thể chơi vui đang chờ nàng.
"Phùng
Tứ tiểu thư." Sau lưng có người gọi nàng.
Phùng
Si Tâm theo bản năng quay đầu lại, "Chuyện gì? A ——" khi nàng nhận ra
có việc không đúng, che cái miệng nhỏ nhắn đã không còn kịp cứu vãn nữa.
"Ngươi
quả nhiên không phải là Phùng Băng Tâm." Hách Liên bày ra khuôn mặt nghiêm
túc, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng.
Nàng
suy sụp hạ đầu vai,không nổi giận mà nhẹ giọng oán giận, "Đại thúc, thúc
là cố ý phải không? Người ta một chút chuẩn bị tâm tư cũng không có, dĩ nhiên
sẽ trả lời ngay."
"Như
vậy là ngươi thừa nhận?" Cô bé này rất ngây thơ, chuyện gì cũng viết ở
trên mặt nàng.
"Con
không nghĩ sẽ bị thúc phát hiện nhanh như vậy. Con tên là Phùng Si Tâm, Phùng
Băng Tâm là tam tỷ của con." Phùng Si Tâm
mở to mắt, khẩn trương hỏi: "Đại thúc, chẳng lẽ hiện tại thúc, sẽ
phải đem conđưa trở về sao? Con
thật không thể thay thế tam tỷ sao? Con biết mình dáng dấp không xinh đẹp,
nhưng,con có thể làm rất nhiều
chuyện! Giống như là chăm hoa, nấu cơm, còn có thêu hà bao. Hiện tại con đang
học khâu xiêm áo, nhưng là tay áo thì vừa dài vừa ngắn, còn con quá
ham chơi, nên nó không thể nay xong, cho nên một món xiêm áo để cho con làm
vài tháng cũng còn không có làm thành. Hỉ nhi thường thường mắngcon, còn nói là
ta lớn thế này còn ham chơi như vậy, sau này không thể lập gia đình ——"
Khuôn
mặt Hách Liên co quắp mấy cái, ho khan một tiếng, ngăn cản mình bật cười.
"Được
rồi, ta không có nói muốn đưa ngươi trở về, chỉ muốn biết Tứ tiểu
tiểu
thư vì sao phải thay thế tỷ tỷ tới tham gia."
"A,
đây là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . lời
củacon là thành thật mà nói, ông không được tức
giận đó!" Lấy được đáp án khẳng định,
nàng mới nói: "Đó là bởi vì tam tỷ. . . . . . không muốn gả cho một đại ma
đầu, nhưng lại sợ các ngươi sẽ tìm nhà chúng ta gây phiền toái, cho nên. . . .
. . Phụ thân mới để con thay
thế tỷ tỷ."
"Trong
miệng ngươi, đại ma đầu là chỉ người nào?" Hắn biết rõ còn hỏi.
Phùng
Si Tâm đỏ mặt một chút, nhỏ giọng nói: "Chính là. . . . . . Cái đó là gọi
Diêm hoàng."
"Dám
ở trong địa bàn Diêm cung gọi Diêm hoàng của chúng ta là đại ma đầu, trong
thiên hạ, cô nương là người đầu tiên đó." Hách Liên thầm nghĩ, nàng không
phải là nghé mới sinh không sợ cọp, chính là nàng quá thuần chân không hiểu
được sợ hãi.
Nàng
thẹn thùng quẫn bách hỏi: "Thật xin lỗi,con biết
điều này rất không có lễ phép. Sau này ta không gọi là được."
"Cũng
không cần thiết, Diêm hoàng sẽ không so đo những thứ này với một tiểu cô nươn