
bể bơi nhà họ Minh không dùng được. Thế là bà dẫn con đến một hồ bơi nước nóng trong nhà ở một câu lạc bộ cao cấp.
Minh Nhật Lãng tập bơi ở một hồ bơi nhỏ dành cho nhi đồng. Bà từ từ dẫn
con xuống nước, để cậu thả lỏng cơ thể. Ban đầu cậu chỉ dám khua khua
tay, sau đó mở rộng hơn, cuối cùng sung sướng lặn ngụp trong nước. Cậu
bé chơi vui quá nên cười vang. Lâu lắm rồi mới được nghe tiếng cười vui
như thế, bà Minh đứng đó mà nước mắt lăn lúc nào không hay.
Ông Minh mau chóng xây một hồ bơi nước nóng trong nhà cho con. Ngoài giờ ngủ ra, phần lớn thời gian Minh Nhật Lãng đều ở dưới hồ bơi. Cậu học
bơi rất nhanh những kỹ thuật cũng chỉ bình thường. Do vấn đề thể chất
nên cậu không bơi nhanh hay thực hiện được những động tác khó. Còn môn
bơi đối với cậu mà nói cũng không phải là một môn rèn luyện mà đó là một cái ôm dịu dàng, một sự an ủi ấm áp.
So với việc đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm trên mặt đất thì làn nước
mềm mại chính là vị cứu tinh duy nhất của Minh Nhật Lãng. Ở dưới nước
giống như ở trong tử cung của người mẹ, đó là nơi an toàn không cần bất
kỳ sự bảo vệ nào.
Từ ngày thân quen với nước, Minh Nhật Lãng không xảy ra tai nạn nào nữa. Cơn ác mộng gãy xương dần dần rời xa cậu. Cậu không giống như những
bệnh nhân mắc bệnh giòn xương khác là không cao được, thậm chí bị gù
lưng, mà ngược lại cậu phát triển bình thường, thân hình cân đối. Chỉ là hơi mỏng manh so với các bạn cùng lứa, khi kiểm tra sức khỏe cho cậu,
bác sĩ Thành vô cùng mãn nguyện. Nhưng luôn nhắc nhở bà Minh không được
coi thường, lơ là cảnh giác, vẫn phải cẩn thận tránh những điều đáng
tiếc xảy ra.
Sáng thứ hai, tại trường trung học phổ thông Thần Quang, dãy phòng học.
Minh Nhật Lãng vừa bước vào lớp 10 (3) thì cả lớp đồng loạt đứng dậy vỗ
tay chào đón cậu. Các bạn nữ vô cùng nhiệt tình, cậu cậu tớ tớ luôn
miệng.
“Minh Nhật Lãng, cuối cùng cậu cũng đi học rồi”.
“Minh Nhật Lãng, sao cậu lại ốm thế? Ốm hẳn một tuần”.
“Minh Nhật Lãng, bọn tớ định đến thăm cậu, nhưng không biết nhà cậu ở đâu”.
…
Minh Nhật Lãng không biết phải trả lời thế nào, cậu chỉ cười và đi vào
lớp. Cúi người cảm ơn các bạn sau đó về chỗ ngồi. Bất giác, cậu ngước
lên nhìn Lâm Nguyệt Loan. Bốn mắt nhìn nhau, cô bé chỉ cười chứ không
nói gì.
Lâm Nguyệt Loan biết bệnh của cậu rồi, liệu có nói cho ai biết không?
Nhìn cô ấy đâu có giống những người hay buôn chuyện đâu. Nhưng, liệu cô
ấy có nói với bạn bè thân cận không? Ví dụ như… bất chợt Nhật Lãng nhìn
sang Tiêu Tinh Dã.
Cảm giác của Tiêu Tinh Dã rất nhạy bén, tuy Nhật Lãng chỉ lướt qua thôi
nhưng cậu đã có thể cảm nhận được. Cậu quay lại và nhìn thấy ánh mắt
Minh Nhật Lãng. Cậu đến bên Nhật Lãng và thì thầm: “Minh đại thiếu gia,
cậu yên tâm đi, chuyện xấu hổ đó của cậu tớ không nói ra đâu”.
Chuyện xấu hổ! Chuyện xấu gì chứ? Minh Nhật Lãng coi như không hiểu.
“Mới đi bộ có mấy trạm xe mà đã ốm cả tuần, Minh Nhật Lãng à, cậu thật là vô dụng”. Tiêu Tinh Dã kết luận.
Minh Nhật Lãng thở phào một cái, Tiêu Tinh Dã không biết chuyện gì cả,
sau đó lại sầm mặt lại vì cái câu “vô dụng” của Minh Nhật Lãng, câu nói
ấy sắc như gai ấy đâm sâu vào tim cậu.
“Tiêu Tinh Dã, cậu nói vớ vẩn gì thế, cậu xem thành tích học tập của
mình xem, ngữ văn thi không tốt, làm toán thì làm bừa, còn tiếp tục như
thế nữa cậu vô dụng thì có”. Lâm Nguyệt Loan quay đầu lại mắng cho cậu
ta một trận.
Tiêu Tinh Dã cứng họng không nói gì nữa. Bài thi văn lần trước, câu cuối cùng có hai đáp án, chọn câu chính xác nhất. Cậu nghĩ chán chê mà không ra cuối cùng viết một câu: Chồng nói chồng có lý, vợ nói vợ có lý, xem
ra chẳng ai có lý, ngẫm nghĩ thấy đều có lý.
Câu này khiến thầy giáo giận sôi người và đọc đáp án của cậu cho cả lớp nghe, cả lớp cười nghiêng cười ngả.
Minh Nhật Lãng không hiểu chuyện gì nên quay sang nhìn Nguyệt Loan khó
hiểu. Cô không giải thích gì mà chỉ cười: “Minh Nhật Lãng, Tiêu Tinh Dã
thích nói linh tinh, cậu cứ kệ đi”.
Chuông vào lớp vang lên, các bạn cũng không nói gì nữa, chuẩn bị sách vở học bài. Vào những ngày đặc biệt nắng đẹp của mùa thu, bầu trời là viên đá xanh, làn nước màu xanh ngọc, mặt trời như những hạt cát màu vàng, khắp nơi đều
là những ánh vàng chói mắt.
Nước dịu dàng như một mối tình quấn quýt, quấn chặt bước chân chàng
trai, cô gái, không chịu rời đi. Đôi mắt của họ, nụ cười của họ đều lấp
lánh như những viên kim cương.
Love 1:
Trận bóng giao hữu giữa trường Thần Quang và Thanh Hà bắt đầu rồi. Hai
hiệp đấu, Thanh Hà là đội chủ nhà, Thần Quang thì lao lên tấn công.
Những người thích bóng đá đều biết rằng, trong những trận thi đấu thực
tế, sự khác nhau về sân nhà, sân khách cũng gây lên ảnh hưởng đối với
cầu thủ. Thông thường trọng tài sẽ khắt khe với đội khách hơn, chấp pháp rất nghiêm khắc. Hơn nữa trên sân nhà của đội chủ nhà, người hâm mộ đến đông hơn, nhiệt tình hơn sẽ gây lên áp lực tâm lý cho đội khách. Vì thế thi đấu bóng đá thông thường sẽ đá hai trận, hai đội tham gia lần lượt
sẽ đá trên sân nhà và sân khách. Dựa vào số bàn thắng vào lưới để quyết