Pair of Vintage Old School Fru
Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325162

Bình chọn: 7.5.00/10/516 lượt.

công việc chính”.

Tần Quảng Phong cười sau lưng cậu: “Cậu học tập ra cái gì cơ chứ thế mà

cũng nói ra được cái câu học tập là việc quan trọng. Căn bản là cậu vì

mảnh trăng khuyết kia nên mới không muốn rời khỏi Thần Quang, đúng không hả?”.

Gương mặt Tiêu Tinh Dã ngay lập tức mất đi vẻ tự nhiên, cậu giơ chân sút một phát: “Tần Quảng Phong, cậu mau biến đi”.

Tần Quảng Phong nghe lời “biến” thế nhưng vừa “biến” vừa hát: “Trên bầu trời đêm xa xa, có một mảnh trăng khuyết…”.

Tiêu Tinh Dã ngay lập tức đuổi theo khiến Tần Quảng Phong co cẳng chạy.

Hai người một trước một sau đuổi nhau trên sân trường. Quảng Phong chạy

ra sau thư viện. Nơi đó có một mảng rừng trúc, không phải là rừng cây

rậm rạp mà chỉ là có mấy chục cây trúc mảnh trồng với nhau, giống như

một bó đũa cắm trong ống. Những cây trúc trưởng thành đều phát triển thò ra ngoài, lá rậm rạp, giống như một cái ô đang bật, xòe bóng xanh xuống bên dưới. Rừng trúc này do mấy cái ô như thế tạo thành, vô cùng mát mẻ

và yên tĩnh. Vào những ngày hè, học sinh rất thích đến đây. Những chiếc

bàn đá dưới tán cây thường không có chỗ trống. Thế nhưng có một đợt có

một học sinh nữ phát hiện có rắn, từ đó về sau chẳng có mấy người đến

nơi này nữa.

Khi hai người chạy vào đến nơi, bàn đá ghế đá chẳng có ai ngồi. Thế

nhưng ở nơi xa nhất của khu rừng có hai người đang quay đầu lại, hình

như họ bị tiếng la hét của Tiêu Tinh Dã và Quảng Phong kinh động. Nhìn

kĩ thì đó là Minh Nhật Lãng và Lâm Nguyệt Loan.

Sắc mặt Tiêu Tinh Dã trở nên vô cùng khó coi, Tần Quảng Phong cũng khựng người lại. Sao Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng lại ở cạnh nhau chứ,

hai người họ ở đây làm cái gì?

Nhìn thấy hai người họ, Lâm Nguyệt Loan liền đứng dậy nói: “Hai cái cậu

này, có mấy chú chim mới đến ăn táo bị các cậu làm cho giật mình bay mất rồi”.

“Cái gì mà chim ăn táo?”.

Tiêu Tinh Dã xị mặt bước tới xem, trong đám cỏ dưới rừng không biết ai

ném một quả táo ăn dở xuống đó. Lâm Nguyệt Loan chỉ quả táo dở và nói:

“Ban nãy có mấy chú chim đang ăn táo, mới ăn được mấy miếng thì bị cậu

và Quảng Phong dọa cho bay mất”.

“Lâm Nguyệt Loan… cậu với Minh Nhật Lãng ở đây xem chim ăn táo?”. Quảng

Phong cũng ngạc nhiên bước đến hỏi Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng.

“Ừ”. Lâm Nguyệt Loan trả lời.

Công tác xanh hóa của trường Thần Quang tương đối tốt, sân trường như

công viên, hoa cỏ xanh mướt, rừng cây rậm rạp, trong rừng có vô số chim

ca hát suốt ngày. Lâm Nguyệt Loan sớm đã để ý đến điều đó. Khu rừng sau

thư viện là nơi tập trung nhiều nhất. Có lẽ là do ít người qua lại nên

không bị ảnh hưởng. Thường có từng đàn từng đàn chim trốn trong kẽ lá ca hát, âm nhạc của tự nhiên vô cùng tươi đẹp và kì diệu.

Lâm Nguyệt Loan rất thích khu rừng yên tĩnh này, tiếp theo là thích

tiếng chim ca ở đây, bình thường không có việc gì cô đều mang sách đến

đây ngồi nghe những điệu nhạc của thiên nhiên. Hôm nay cô định đi một

mình, đang đi xuống cầu thang thì gặp Minh Nhật Lãng đang dạo bước đằng

trước.

Lâm Nguyệt Loan ngập ngừng một hồi rồi chạy theo bắt chuyện: “Minh Nhật Lãng, cậu đi đâu đấy?”.

Nhật Lãng đáp: “Chẳng đi đâu cả, tớ đi loanh quanh thôi”.

Trận bóng giao hữu đã kết thúc được hai ngày rồi nhưng trong lớp vẫn bàn tán sôi nổi chủ đề này. Minh Nhật Lãng không chịu được âm thanh ồn ào

ấy.

“Vậy đi cùng tớ đi, tớ dẫn cậu đến chỗ này”.

Minh Nhật Lãng nhìn vào đôi mắt cười giống như mảnh trăng khuyết của Nguyệt Loan, chẳng hề do dự, cậu liền đi theo cô luôn.

Cả hai đi xa rồi, chẳng ai chú ý đến trên phòng học phía sau lưng ánh mắt Bạch Vân Tịnh nhìn theo hai người một hồi lâu.

Ban nãy ở trên lớp, khi Nhật Lãng gấp sách vào chuẩn bị ra ngoài thì

Bạch Vân Tịnh chợt hỏi: “Trong phòng ồn quá, Minh Nhật Lãng này, chúng

ta tìm chỗ nào đó ngồi ôn bài đi:”.

Minh Nhật Lãng nghĩ một hồi rồi lịch sự từ chối: “Cậu đi một mình đi,

bây giờ tớ không muốn ôn bài, tớ muốn đi loanh quanh chút”.

Nếu như là bạn nữ khác thì sẽ nói ngay “Tớ đi cùng cậu nhé!”. Thế nhưng

Bạch Vân Tịnh vô cùng thông Minh, chỉ cần nghe qua tiếng đàn là biết

được ngụ ý. Nghe Minh Nhật Lãng nói thế là cô biết Nhật Lãng chỉ muốn ở

một mình, không cần người khác bên cạnh. Nếu muốn cậu đã nói thẳng: “Tớ

không muốn ôn bài, hay là chúng ta cùng ra ngoài đi dạo”.

Thế nên cô nói: “Uh”. Cô có lòng tự tôn của một hoa khôi, tuyệt đối không ngu gì mà bám theo Minh Nhật Lãng cả.

Thế nhưng Minh Nhật Lãng vừa đi một cái, cô không nén được liền ra ngoài ban công đứng nhìn theo bóng cậu, vậy mà lại nhìn thấy cảnh cậu chẳng

hề do dự trước lời đề nghị của Lâm Nguyệt Loan. Trong lòng cảm giác vô

cùng khó chịu, dường như có thứ gì đó nắm chặt trong tay đã tuột đi từ

lúc nào.

Lâm Nguyệt Loan dẫn Minh Nhật Lãng đến trước khu rừng, thấy bên trong

không có người cô liền dặn dò cậu: “Cậu đi nhẹ chân thôi nhé, phải thật

nhẹ đấy”.

Giọng nói của cô cũng rất nhỏ, ra bộ vô cùng bí mật. Minh Nhật Lãng phì cười và hỏi: “Tại sao?”.

“Đừng hỏi vội, nói chung là phải đi rất nhẹ nhàng, biết chưa?”.

“Biết rồi”. Minh Nhật Lãng gật đầu. Muốn cậu