Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tình Yêu Không Mật Mã

Tình Yêu Không Mật Mã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323433

Bình chọn: 7.00/10/343 lượt.



Lâm Cường há miệng, có vẻ đờ đẫn.

Tô Cẩm chau mày, “Lâm Cường, cậu có nhớ tôi là ai

không?”

Lâm Cường lắc đầu, ngại ngùng cười, “Thế… trước đây

tôi đã gặp chị chưa?”

Lòng Tô Cẩm trầm lại, “Tôi là Tô Cẩm, hồi đó cậu gọi

tôi là chị Tô Tô. Khi cậu học tiểu học, tôi sống ở ngõ phía sau nhà cậu, cậu

nhớ lại xem?”

Lâm Cường khổ sở chau mày, do dự nhìn khuôn mặt Tô Cẩm

hai lần, “Chị Tô Tô?’

Tô Cẩm cảm thấy lòng mình thắt lại.

Rốt cuộc là thế nào? Vốn dĩ hai người đã gặp nhau, một

người chấn thương não, một người ngã từ trên tường xuống gãy chân – có vẻ như

trí não cũng có vấn đề rồi… Trong thời gian Bành Tiểu Ngôn tắt máy đã xảy ra

chuyện gì?

Có tiếng gõ cửa phòng nhè nhẹ phía sau lưng, Lục Hiển

Phong cầm mấy tờ giấy chạy vào, nhỏ giọng gọi cô: “Tô Tô”.

Tô Cẩm quay người, cảm thấy đầu óc rối tung, không

biết phải nói với anh như thế nào, lại nhìn thấy Lục Hiển Phong đưa ngón tay

lên miệng ra hiệu im lặng, sau đó mấp máy môi như muốn nói: “Ra ngoài rồi nói”.

Tô Cẩm lặng đi một lát rồi gật đầu. Cô nhìn tờ giấy

trong tay anh, hóa ra đó là giấy yêu cầu có hai y tá chăm sóc cho Tiểu Ngôn.

Trong lòng Tô Cẩm cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ

lại, cũng không còn biện pháp nào tốt hơn. Đợt đào tạo của Hải Công sắp kết

thúc, mấy ngày sau cô phải làm bài kiểm tra. Mà Bành Tiểu Ngôn cũng chỉ có ông

bà đang sống ở thành phố T, sức khỏe của họ không tốt, nhất định phải giấu tin

này.

Lục Hiển Phong vuốt tóc cô, “Khi công ty không có việc

gấp, tôi sẽ đến xem thế nào”.

Tô Cẩm gật đầu, nói lời cảm ơn.

Hành lang vọng lại tiếng người y tá kiểm tra phòng, đã

hết giờ thăm bệnh nhân.

Lục Hiển Phong biết cô không yên tâm, thở dài khoác

vai cô bước ra ngoài, vừa đi vừa an ủi: “Yên tâm, bạn của em có y tá chăm sóc

mà, tôi đã đăng ký dịch vụ đắt nhất – người ta làm việc rất chuyên nghiệp, chắc

chắn là chăm sóc còn tốt hơn em”.

Chấn thương não có để lại di chứng không?” Đây là vấn

đề Tô Cẩm lo lắng nhất, “Không bị mất trí đúng không?”

Lục Hiển Phong không nhịn được cười, “Em xem rất nhiều

phim đúng không?”

Tô Cẩm cúi đầu bước đi, lúc bước ra đến cửa bệnh viện

không nén được lại hỏi một vấn đề đã giấu sâu tận đáy lòng: “Anh nói xem, hai

người bọn họ đều bị chấn thương não… liệu có phải là trùng hợp không?”

Lục Hiển Phong khoác vai cô chặt hơn. Khi Tô Cẩm ngẩng

đầu nhìn anh, anh chỉ mím môi, cười một cách thờ ơ, “Đi thôi, về rồi nói sau”.



Từ xa trong gió vọng lại vài tiếng chuông, Tô Cẩm mơ

hồ nghĩ đến công viên gần đây, ở đó có một chiếc đồng hồ khổng lồ được gọi là

“viên ngọc của thành phố”, đây có thể coi là một địa điểm nổi tiếng của thành

phố T. Ngày công viên mở cửa, cô kéo Lâm Chi Chi và Bành Tiểu Ngôn đến đó xem,

ba người cùng ăn kem giữa đám đông, Lâm Chi Chi còn bốc thăm được phần thưởng

là một chú gấu bông cao bằng nửa thân người.

Tô Cẩm cay cay mũi, lặng lẽ khoác tay Lục Hiển Phong,

“Tay anh… lại cho tôi mượn một chút”.

Lục Hiển Phong không nói gì, cô bám lấy tay anh giống

như người sắp chết đuối bám vào mảnh gỗ duy nhất.

Anh cho rằng là cô muốn khóc, nhưng đi một đoạn cô vẫn

chỉ cúi đầu, lòng nặng nề nhưng không hề khóc.

“Muốn khóc à?” Cuối cùng anh không nhịn được, đưa tay

ra vuốt tóc cô, “Vừa rồi em muốn nói gì?”

Tô Cẩm lắc đầu.

Cô thực sự không hiểu, rõ ràng năm ngoái mọi người đều

rất ổn, vì sao chỉ trong vòng hai ba tháng, tất cả mọi thứ đều đảo ngược. Ngạc

Lâm trở thành vị hôn phu của người khác, Chi Chi mất tích, Tiểu Ngôn băng bó

khắp người nằm trên giường bệnh ở bệnh viện.

Nguyên do của tất cả mọi việc là ngày lễ Tình nhân đen

đủi đó sao? Tô Cẩm tự hỏi mình, ngày lễ Tình nhân năm nay rốt cuộc đã bị lão

phù thủy độc áo nào nguyền rủa?

“Đừng nghĩ nhiều thế”, Lục Hiển Phong quay người sang,

vuốt tóc cô, “Vẫn chưa ăn tối, em có đói không?”

Tô Cẩm ảo não lắc đầu, “Không muốn ăn”.

Lục Hiển Phong thở dài, “Tôi thật là không may. Không

dễ gì mà có người mời ăn, kết quả là vẫn chưa được ăn gì, lại bị nhỡ. Em đã nói

là mời rồi, không được nuốt lời đâu nhé”.

Tô Cẩm thở dài, “Để sau rồi tính, tôi nợ anh”.

“Nợ à?” Lục Hiển Phong liếc nhìn cô, giả vờ nghiêm

trọng, “Thế thì phải tính cả lãi đấy”.

Tô Cẩm không nhịn được cười, “Được rồi, được rồi,

không sao cả”.

Lục Hiển Phong dừng bước, “Thật sự không sao chứ?”

Tô Cẩm cúi mặt xuống, sắc mặt sầu não. “Tôi thấy khó

mà chịu nổi, việc của tôi, việc của bạn tôi, dường như chỉ qua ngày lễ Tình

nhân mà đảo lộn. Anh có biết cảm giác đó không? Giống như là mọi điều tốt đẹp

của cuộc sống đã hưởng hết rồi, chỉ còn lại những chuyện không hay mà thôi”.

Lục Hiển Phong quay lại, châm cho mình một điếu thuốc.

Vì đang ngậm thuốc nên giọng nói hơi ồm và trầm, trước đây cô chưa nghe thấy

bao giờ. “Tôi biết, nhưng bao giờ hết đen đủi thì vận lại thay đổi thôi. Không

phải có câu: hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai sao? Em cần tin tưởng vào quy luật

cuộc sống mà ông cha chúng ta đã đúc kết lại”. Giọng của anh ấy không giống như

đang an ủi người khác mà là tự nhắc nhở mình. “Chúng ta phải tin tưởng. Tô Tô,

nhất định