
h là người của tập đoàn Hưng Hòa, nhưng anh lại không điều tra
được bất kỳ điều gì về tình hình của Chi Chi”.
“Bành Tiểu Ngôn nhìn Lục Hiển Phong, gật đầu như thật,
“Đúng là khả nghi”.
Lục Hiển Phong khóc dở mếu dơ, “Còn có điểm gì đáng
nghi nữa không, trinh thám Tô?”
Tô Cẩm cúi đầu nghĩ, “Anh và Chi Chi là đồng nghiệp,
đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, đứa trẻ đó liệu có phải là con của anh
không?”
Cằm của Lục Hiển Phong như sắp rơi xuống đất. Anh
không thể ngờ Tô Cẩm lại có thể đưa ra kết luận như vậy.
Bành Tiểu Ngôn suýt chút nữa thì phun cả canh gà, cô
ho khục khục, vừa ho vừa nhận xét: “À… à… rất có khả năng…”
Lục Hiển Phong giơ tay xin hàng, “Bằng chứng. Trước
khi định tội mời hai vị trinh thám đưa ra bằng chứng”.
“Nếu để tôi tìm ra bằng chứng”, Tô Cẩm lạnh lùng nói,
“Tôi nhất định sẽ thay Chi Chi róc xương lóc thịt anh”.
Bành Tiểu Ngôn nói được làm được, ngay lập tức cô xin
nghỉ phép, buổi chiều lên xe khách đi thẳng đến thành phố Lâm.
Vì thế khi Tô Cẩm tan học, đi xe bus về thành phố, rồi
lại từ đó bắt xe về địa chỉ phong 902 nhà B số 16 khu Cẩm Hoa thì chỉ gặp một
mình Lục Hiển Phong.
Lục Hiển Phong mở cửa, chỉ kịp nói một câu “Đang đun
nước trong bếp” rồi vội vàng chạy đi, Tô Cẩm còn không kịp nhìn rõ hoa văn trên
chiếc tạp dề của anh ta.
Cô thay dép lê rồi bước vào phòng ăn, nhìn thấy trên
bàn đã bày biện xong ba đĩa thức ăn, thịt bò xào hành, sườn và một món chay.
Đều là… các món ngon cả.
Tô Cẩm ngạc nhiên thần mặt mất một phút rồi mới bước
tới cửa nhà bếp, hoài nghi hỏi người đàn ông đang đánh trứng gà ở cạnh bếp:
“Anh có phải là Lục Hiển Phong không?”
Lục Hiển Phong ngạc nhiên quay đầu lại, “Cô có ý gì
thế?”
Tô Cẩm nhìn dáng vẻ nấu nướng lành nghề của anh ta,
liền châm biếm: “Tôi nghi ngờ anh bị cô thôn nữ đảm đang nhập vào người”.
Lục Hiển Phong cười, nói: “Sao cô lại cho rằng tôi
không biết nấu ăn? Tóm lại là cô không hiểu gì tôi cả”.
Tô Cẩm yên lặng. Quả thực là cô không hiểu gì về người
đàn ông này, ngoài việc miệng lưỡi của anh rất lợi hại, khả năng châm biếm của
cô cũng không đối chọi nổi, cô chỉ biết anh ta làm cố vấn pháp luật cho tập
đoàn Hưng Hòa, là đồng nghiệp của Lâm Chi Chi. Ngoài những điều này ra, cô thực
sự không biết gì về anh ta nữa.
Đột nhiên trong lòng Tô Cẩm dấy lên mối nghi ngờ lớn.
Vì sao cô lại có thể tin tưởng vào người này? Bởi vì anh ta là bạn của gia đình
Hình Nguyên? Hay vì anh ta là đồng nghiệp của Chi Chi?
Hoặc là bởi vì… anh ta đã thay cô giải quyết những khó
xử với Ngạc Lâm?
“Ăn cơm thôi”, Lục Hiển Phong hất cằm ra hiệu về phía
sau lưng cô, “Phải đi rửa tay trước đã”.
Tô Cẩm cởi áo khoác, nhân cơ hội vào phòng vệ sinh
quan sát kỹ lưỡng căn hộ.
Diện tích căn hộ không đến chín mươi mét vuông, nhưng
do ở trên tầng cao và phòng hướng ra ngoài nên ánh sáng rất hợp lý. Đồ đạc
trong phòng bố trí rất đơn giản, dường như không có vật gì thừa, có thể thấy
căn phòng này không thường xuyên có người đến ở.
Trong phòng tắm chỉ có một bộ đồ vệ sinh, mang phong
cách của đàn ông, khăn lau cũng có màu xanh đen. Mặc dù không muốn thừa nhận
nhưng trong phòng này không có dấu tích của bất kỳ người nào đặc biệt là phụ nữ
trẻ tuổi khiến Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm. Không thể nói ra được suy nghĩ của cô
cụ thể là gì, Tô Cẩm tạm thời cũng không muốn tìm hiểu kỹ lưỡng.
Rửa tay xong, Lục Hiển Phong đã sắp xếp xong bát đũa.
Tô Cẩm ngồi đối diện với anh ta, nghi ngờ nhìn quanh,
“Đây là… nhà của anh à?”
Lục Hiển Phong nói mà không ngẩng đầu: “Nhà mẹ tôi”.
Tô Cẩm nhìn mặt anh ta có vẻ không vui, thì suy đoán –
Lẽ nào… bác không còn nữa?
Lục Hiển Phong nhìn cô, ít nhiều có vẻ mất kiên nhẫn,
lắc đầu, “Không phải. Bà và bố dượng tôi chuyển đến sống ở ngoại ô phía nam, ở
đó không khí trong lành hơn. Đây là nơi chúng tôi sống trước đây”.
“Ồ”. Tô Cẩm không biết nói sao cho phải, im lặng một
chút rồi mới nghĩ đến một vấn đề quan trọng khác, “Vì sao anh đoán được tôi
đang nghĩ gì… Suy nghĩ của tôi rất dễ đoán sao?”
Lục Hiển Phong hướng về phía cô, ánh mắt đầy vẻ tinh
quái, “Suy nghĩ của cô không cần đoán cũng biết, hiện hết lên trên mặt rồi mà”.
Nghe nói như vậy, Tô Cẩm có vẻ hơi buồn.
“Sau khi bố mẹ tôi ly dị, tôi và mẹ sống ở đây”. Lục
Hiển Phong vừa gắp thức ăn cho cô vừa thờ ơ giải thích: “Phía bên công ty tôi
cũng có nhà, hầu hết đồng nghiệp đều sống ở gần đó. Bây giờ tôi muốn điều tra
về công ty nên không muốn cô liên quan đến họ, ở đây vẫn an toàn hơn”.
Tô Cẩm vội hỏi: “Có tin tức gì chưa?”
Lục Hiển Phong không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ăn.
“Lục Hiển Phong?” Tô Cẩm có chút lo lắng, “Có phải là
có tin xấu không?”.
Lục Hiển Phong hạ đũa xuống. Lông mày hơi chau lại,
dường như có việc rất hệ trọng.
Anh nghĩ một lát rồi nói: “Tô Tô, tôi cảm thấy cần
phải nhắc nhở cô một điều: chúng ta chỉ tìm người, không cần phải hiểu những
chuyện khác có được không?”
Tô Cẩm lặng người giây lát, “Nhưng bên công ty cô ấy…”
Đột nhiên Lục Hiển Phong ngắt lời cô: “Cô có tin tôi
không?”
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, nghiêm tú