XtGem Forum catalog
Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323825

Bình chọn: 7.00/10/382 lượt.

ông phải là mình nên đâu biết mình cảm thấy

may mắn thế nào khi gặp được anh ấy. Mình sợ nếu mất anh ấy rồi, mình sẽ chẳng

bao giờ có được cơ hội thứ hai như thế này nữa.”

“Chưa bao giờ mình nghĩ lại được một người đàn ông đẹp

trai như thế yêu, cũng chưa từng có người đàn ông nào yêu chiều, quan tâm đến

mình như thế. Khi mới đến đây, ngay cả băng vệ sinh cũng do anh ấy mua, mình cứ

như công chúa ấy, mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu cũng biết, một người đàn

ông hoàn mỹ như vậy sao có thể yêu người như mình, nhưng đó là cơ hội trời ban,

dù sau này có phải ân hận thì giờ mình cũng không muốn từ bỏ.”

Người chưa từng được làm công chúa, một khi đã được

coi như công chúa rồi thì đâu dễ từ bỏ ngôi vị, huống hồ lại được người như Tôn

Văn Tấn cung phụng. Nghĩ đến ánh mắt Tô Nhiêu nhìn Tôn Văn Tấn tối nay, đôi mắt

ngập tràn tình yêu của cô cứ bám riết Tôn Văn Tấn, đến nỗi con ngươi dường như

bất động. Có lẽ phụ nữ là những con bạc bẩm sinh, dù biết rõ rằng sẽ thua nhưng

vẫn cứ chơi, vì nếu bỏ lỡ canh bạc này rồi thì e rằng sau này sẽ không còn cơ

hội chơi nữa.

Đường Du thở dài, cũng không thể trách Tô Nhiêu, đây

có lẽ là số phận của người phụ nữ, trời sinh ra họ vốn là vậy rồi.

Sau cả đêm nói chuyện, Tô Nhiêu vẫn không muốn quay

lại trường, Đường Du thì không thể nán lại thành phố N thêm nữa. Cô còn có một

số việc quan trọng khác trong chuyến đi lần này là đến thành phố S, bố cô đã

hẹn ở đó. Trên đường ra bến xe, Tôn Văn Tấn và tiễn cô. Nhìn bạn, Đường Du thầm

thở dài nghĩ Tô Nhiêu thật đáng thương.

Trước lúc chia tay, cô ôm Tô Nhiêu, “Nhiêu Nhiêu à, về

trường lần này mình sẽ nói với thầy giáo là cậu bị cảm lạnh vừa mới khỏi thì

lại bị ngã cầu thang, phải bó bột hai tháng, nhưng nhớ phải chuẩn bị giấy xác

nhận của bệnh viện đấy nhé.” Đường Du nghĩ, xin nghỉ thêm cho bạn hai tháng

nữa, sau đó sẽ là thi cuối kỳ rồi nghỉ đông, nếu Tô Nhiêu vẫn không muốn quay

lại trường thì cô cũng chẳng còn cách nào.

Mắt Tô Nhiêu rơm rớm, cô gật gật đầu.

Tôn Văn Tấn đứng cạnh đó chợt hỏi: “Cô Đường Du đi

thành phố S có việc gì à?”

Đường Du vẫn chưa quên chuyện tối hôm trước, cô lạnh

lùng nhìn gã nói từng tiếng: “Có việc cắt đứt quan hệ cha con.”

Tôn Văn Tấn “ồ” một tiếng rồi tiếp: “Cô vui tính

thật.” Đường Du nhìn gã với ánh mắt khinh miệt, sau đó đi thẳng vào trong bến.

Cô không nói đùa mà sẽ cắt đứt quan hệ cha con thực sự.

Kể từ tháng chín năm nay, ông Đường Kỳ Chính cha cô

không gửi tiền vào thẻ tín dụng cho cô nữa. Trước đây Đường Du chưa từng kiểm

tra xem trong thẻ có bao nhiêu tiền, chỉ biết tiền học phí, tiền sinh hoạt của

cô đều dùng tấm thẻ này, nhưng chưa khi nào dùng hết. Cha cô bỗng dưng không

gửi tiền, cô cũng chẳng buồn hỏi tại sao. Lần trước cô đã dùng thẻ rút tiền trả

ba tháng thuê nhà, số còn lại chỉ đủ cầm cự đến tháng mười một, nhưng học phí

vẫn chưa đóng, số tiền mang theo người cũng đang hết dần. Tuy vậy, lần này cha

cô muốn cắt đứt quan hệ, cô cũng không có ý định cầu xin. Cô chưa bao giờ chủ

động tìm ông ta khi cần bất kỳ thứ gì. Từ lúc mẹ cô mất, cha cô chưa từng coi

cô là con gái của ông. Nhưng bây giờ, ông ta muốn chính thức cắt đứt quan hệ

cha con, còn gọi cô từ thành phố B về, mời cả luật sư và nhân viên công chứng

đến, còn phải ký cả một biên bản chính thức. Thật không hiểu sao lại làm rùm

beng thế. Chả lẽ ông ta sợ sau khi cắt đứt quan hệ rồi, cô sẽ ân hận, sẽ muốn

nối lại tình cha con nên cố ý mời nhiều nhân chứng đến để lỡ sau này nếu cô

chối cãi thì cũng khó hay sao?

Trở lại trường từ thành phố S, buổi chiều cô đến văn

phòng khoa tìm thầy hướng dẫn, nói rằng Tô Nhiêu bị gãy chân, phải bó bột không

đi học đc, khi nào Tô Nhiêu gửi chuyển phát nhanh giấy chứng nhận của bệnh viện

đến, cô sẽ mang nộp. Thầy giáo nhìn Đường Du nói: “Thầy biết rồi, Tô Nhiêu nhớ

đưa cho thầy tất cả hóa đơn trước khi kết thúc học kỳ, học phí của trường chúng

ta bao gồm cả bảo hiểm thân thể, nhiều nhất có thể thanh toán được tới sáu mươi

phần trăm.”

“Dạ?”

Thầy hướng dẫn vừa dặn dò vừa giải thích: “Tô Nhiêu

chỉ có mẹ, gia cảnh khó khăn, em nhắc bạn đừng quên nhé.”

“Dạ, vâng ạ.”

Phụ nữ đôi khi thật lạ, chỉ một hành

động rất bình thường của đàn ông thôi cũng có thể khiến họ khắc sâu tận đáy

lòng.


Từ văn phòng khoa đi ra, Đường Du nhận được điện thoại

của Lâm Khai. Anh nói phải về quê làm một số giấy tờ.

Lâm Khai là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, dự định sẽ

ở lại thành phố B làm việc nên phải về nhà chuẩn bị rất nhiều giấy tờ. Trước

đây anh từng nói với Đường Du chuyện này nhưng cô không để ý, chỉ ậm ừ cho qua.

Lâm Khai là người yêu của Đường Du, đang làm nghiên

cứu sinh của một trường đại học nổi tiếng của thành phố B, chuyên ngành anh học

nghe rất cao siêu, Đường Du không nhớ chính xác gọi là gì, chỉ nhớ mang máng là

làm về nghiên cứu. Một lần, trường của Lâm Khai tổ chức tọa đàm, Tô Nhiêu rất

mê vị giáo sư thuyết trình hôm đó nên cứ nằng nặc rủ Đường Du đi cùng. Vì số

người hâm mộ vị giáo sư đó tương đối nhiều nên khi buổi tọa đàm kết thúc,