
chung phòng. Cứ
ngỡ sau hai tháng không gặp nhau hai người sẽ có nhiều chuyện để hàn huyên,
nhưng có ai biết trong lòng cả hai đều đang chất chứa vô số tâm sự không thể
thốt thành lời. Đường Du trở mình mãi, không sao ngủ được.
Khi Đường Du còn nhỏ, bố mẹ ly hôn, mẹ tự sát. Từ nhỏ
cô đã bị bố đưa đến thành phố B học trường nội trú. Từ tiểu học đến trung học
rồi bây giờ là đại học cô đều học tại thành phố B. Có lẽ vì xinh đẹp nên ngay
từ thời phổ thông cơ sở, cô đã luôn được bọn con trai lấy lòng, nhưng cô chẳng
bao giờ thèm để ý đến họ. Song cũng bởi là người luôn cuốn hút sự chú ý của
phần lớn nam sinh trong trường nên chẳng có bạn gái nào thích cô, tính cách cô
vì thế trở nên cô quạnh. Trước đây, một thầy giáo môn Quốc họa từng nói, có thể
vì từ nhỏ cô đã không được sống trong không khí đầm ấm gia đình và thiếu thốn
tình cảm của người mẹ nên tính cách cô trở nên lập dị, cô độc, không thích giao
tiếp với người khác.
Tô Nhiêu là bạn đại học của Đường Du, bố mẹ Tô Nhiêu
cũng ly dị khi cô còn nhỏ. Tuy nhiên tính cách của Tô Nhiêu và Đường Du lại
hoàn toàn trái ngược nhau. Tô Nhiêu là cô gái khoan dung, chân thành, tốt bụng
và khiêm tốn, ở trường cô rất cởi mở, chan hòa, trước đợt tập quân sự ba ngày
cô đã làm quen với tất cả các bạn trong lớp, rồi trở thành lớp trưởng. Vào
tháng cuối cùng của học kỳ một năm thứ nhất, Đường Du bị ốm, người váng vất bơ
phờ mà không rõ bệnh gì, ngày nào cũng sốt, cơ thể kiệt sức. Cô không nói với
ai mà chỉ xin phép thầy giáo cho nghỉ học. Khi đó cả lớp chỉ có Đường Du trọ ở
ngoài nên Tô Nhiêu vì việc lớp phải thường xuyên đến tìm gặp Đường Du. Sau đó,
cũng là Tô Nhiêu phát hiện Đường Du ngất xỉu trong nhà trọ nên đã đưa cô đi
bệnh viện, phải truyền nước suốt nữa tháng. Trong thời gian đó toàn là Tô Nhiêu
chăm sóc Đường Du, vì cô không ăn được đồ ăn sẵn mua ở ngoài nên Tô Nhiêu phải
nấu ăn dùm ở nhà trọ. Tô Nhiêu giúp cô nấu nướng, giặt giũ và khi cô phảii
truyền nước trong bệnh viện, thậm chí khi cô sốt li bì, Tô Nhiêu còn giúp cô
lau rửa. Đường Du ngần này tuổi rồi nhưng chưa từng được ai đối xử tốt như thế.
Mẹ Đường Du tự sát khi cô mới lên chín, sau đó lại bị bố đưa đến thành phố B,
ngoài việc đưa cô một tấm thẻ tín dụng thì cả năm cũng chẳng thèm ngó ngàng gì.
Còn người cậu duy nhất, do năm đó oán hận mẹ cô nên đã di cư sang Canada, từ đó
đến nay cũng không hề hỏi han đến một lời. Những người thân thiết nhất đều đối
xử như vậy, nên cô mới sinh ra tính cách cô quạnh đến nỗi ốm ngất trong phòng
mà vẫn không có ý định nhờ vả họ.
Sau khi Đường Du khỏi ốm, họ trở thành bạn. Đường Du
trọ một mình bên ngoài, hơn nữa vẫn còn phòng trống nên sang học kỳ hai, Tô
Nhiêu đã chuyển đến ở cùng.
Tô Nhiêu là cô gái tốt bụng, đáng yêu nhưng có một
nhược điểm là thiếu khả năng kiềm chế trước những thứ quá đẹp và vô cùng để ý
đến hình thức bình thường của mình, cô thường đứng trước gương rồi thở vắn than
dài. Dù sao Tô Nhiêu cũng có lý khi quan trọng hóa hình thức, vì đàn ông đó có
nhìn thấy ngay sự chân thành, khoan dung, khiêm tốn, tốt bụng ở phụ nữ mà điều
họ để ý trước tiên chính là hình thức bên ngoài. Cũng bởi lý do đó mà nhân
duyên của Tô Nhiêu rõ ràng là hơn hẳn Đường Du nhưng suốt năm thứ nhất đến năm
thứ hai đại học, Đường Du luôn có các vệ tinh vây quanh, còn Tô Nhiêu lại chẳng
có ai. Hai mươi năm nay, Tôn Văn Tấn là người tình đầu tiên của Tô Nhiêu. Người
ta thường nói phụ nữ thường yêu hết mình ở mối tình đầu, chắc là không sai, ít
nhất là đúng trong trường hợp của Tô Nhiêu.
Trời tối đen như mực, cả hai nằm trên giường mà không
sao chợp mắt được, không khí có phần ngột ngạt. Tô Nhiêu có lẽ do chột dạ liền
chủ động nói, “Tiểu Du, có phải cậu nghĩ mình thật ngốc nghếch, cậu đang khinh
thường mình đúng không?” Trước đây nghe Diệc Thư nói hàng ngàn lần rằng do bụng
dạ đàn bà nông cạn, nên vô tình đề cao người đàn ông, không ngờ giờ đến lượt
mình cũng không tránh khỏi cái quy luật đó. Tô Nhiêu vừa thấy hổ thẹn lại vừa
thấy bất lực, nhưng dẫu sao giờ đây cô đã dám thẳng thắn hỏi Đường Du có khinh
thường cô không thì rõ ràng cô đã chấp nhận số phận rồi.
“Chỉ vì gã Tôn Văn Tấn ấy mà cậu bỏ bê việc học hành,
cậu còn nói cùng lắm là bỏ học lấy anh ta sao?”
Tô Nhiêu không nói gì.
Đường Du sực nhớ ra một chuyện, cô hỏi: “Tôn Văn Tấn
đã cầun cậu chưa?”
“Chưa.”
Đường Du không biết nói thế nào với Tô Nhiêu nữa, bình
thường xem ra cô cũng rất thông minh, không hiểu sao sau khi gặp người đàn ông
này lại trở nên như vậy, vội vã lao vào mạo hiểm. Im lặng một hồi, cuối cùng
Đường Du chỉ có thể thốt lên, “Cậu không điên đấy chứ?”
Chẳng phải vết xe đổ vẫn còn hằn rõ nét đó sao, gần
nhất là bố Tô Nhiêu đã bỏ rơi mẹ con cô, khiến hai mẹ con không nơi nương tựa
mười mấy năm trời; chẳng đâu xa là mẹ Đường Du vì chuyện ly hôn mà tự sát.
Những chuyện như thế chính bản thân họ đã trải qua, Tô Nhiêu lẽ ra phải là
người sớm ý thức được hơn bất kỳ ai.
Tô Nhiêu lặng im một lát, có lẽ đang tự kiểm điểm, sau
đó nói với giọng thành khẩn: “Cậu kh