
o không học nữa thì giờ mình vẫn
muốn ở cùng anh ấy, cùng lắm là bỏ học, lấy anh ấy.”
Đường Du luôn tin tưởng rằng con gái không nên quá yêu
một người đàn ông, bởi một khi đã trao trọn trái tim đi rồi, sẽ rất mạo hiểm,
dựa vào gì để sống đây? Tô Nhiêu cũng rất tán thành quan điểm này. Nghe nói bố
Tô Nhiêu cũng là một gã Trần Thế Mỹ, sau khi thăng quan phát tài liền bỏ vợ,
lấy con gái cấp trên, tiếc rằng gần chục năm trời rồi cũng vẫn chỉ làm một chức
quèn. Mẹ Tô Nhiêu vất vả một mình nuôi cô trưởng thành. Cuộc sống chỉ hai mẹ
con mười mấy năm trời khiến Tô Nhiêu ghê sợ và mất niềm tin đối với hôn nhưng
giờ đây cô ấy nói gì? Kết hôn?
Tôn Văn Tấn, Tôn Văn Tấn, Đường Du vò nát tờ giấy ăn
trong tay.
Khi cô được dẫn vào tòa biệt thự, trong phòng khách đã
có đầy những người trẻ tuổi. Bọn họ đều có một đặc điểm chung: đàn ông rất đẹp
trai, đàn bà rất đỏm dáng, ăn mặc lộng lẫy, thái độ thì ngạo mạn, xem ra không
ai đơn giản cả. Đường Du không thấy Tô Nhiêu đâu, cũng không quen ai ở đây, cô
ngồi một lát rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, cô nghe thấy giọng một cô gái cất lên ở chỗ
sofa.
“Cô nàng Tô Nhiêu này vẫn cứ tưởng thật đấy, cũng
không biết đường mà tìm hiểu rõ tình hình, chả biết bản thân mình là ai mà đã
lao thân vào, ngày nào cũng không rời Tôn Văn Tấn nửa bước, coi chừng sau này
rồi hối chẳng kịp.”
“Bỏ qua đi, chuyện này ấy à, người thích đánh, kẻ lại
thích ăn đòn, không chừng có khối người đang ngưỡng mộ Tô Nhiêu đấy. Cậu biết
cô trợ lý của Tôn Văn Tấn chứ? Cậu chưa gặp cô đó rồi. Đường đường là đại tiểu
thư nhà họ Chu, trẻ trung, tốt nghiệp trường danh tiếng ở Mỹ, xinh đẹp, tài
hoa, giàu có nổi tiếng trong giới thượng lưu vậy mà lại chịu làm thư ký cho Tôn
Văn Tấn, ngày ngày bám gót anh ta. Ngần ấy năm như thế, ắt phải có tình ý gì.
Thông minh như Tôn Văn Tấn chẳng lẽ không nhận ra? Thế mà anh ta lại chẳng để ý
gì đến Chu tiểu thư đó.”
“Nhưng mà, không phải là cậu không biết, con mắt của
gã Tôn Văn Tấn này rất hiểm mà, chỉ có điều cái cô Tô Nhiêu này…”
“Haha, đã bảo rồi mà, chuyện này à, người thích đánh,
kẻ thích ăn đòn. Thôi, không nói nữa, cẩn thận không cô bạn của Tô Nhiêu nghe
thấy.”
Rõ ràng là biết có bạn của Tô Nhiêu ở đó mà vẫn rôm rả
thế, rốt cuộc là có ý gì? Xem ra những người này đều không coi Tô Nhiêu ra gì.
Nghe bọn họ nói về bạn mình như vậy, Đường Du không muốn nghĩ gì thêm nữa, chỉ
muốn mau chóng gặp Tô Nhiêu và cả gã Tôn Văn Tấn kia nữa để xem gã rốt cuộc
giỏi giang tới mức nào.
Thảm cỏ bên ngoài biệt thự được chăm sóc rất kỹ lưỡng,
sang tháng mười một rồi mà vẫn xanh tốt. Gần đó có một bể bơi. Bao quanh khu
biệt thự là rất nhiều cây to, một luồng gió mang theo hơi thở thiên nhiên thổi
ào đến. Sở hữu một tòa biệt thự ở nơi như thế này, không biết kẻ giàu có mà Tô
Nhiêu quen biết là người thế nào.
Dạo quanh tòa biệt thự một vòng, mắt Đường Du luôn
hướng về phía cánh cổng sắt. Lúc nãy, người phụ nữ kia nói Tô Nhiêu đi đón Tôn
Văn Tấn một lát sẽ về ngay, cô liền chọn một nơi có tầm nhìn rõ nhất, hy vọng
Tô Nhiêu vừa về là có thể thấy ngay. Cô đi đến bể bơi, vẫn không thấy bóng dáng
Tô Nhiêu đâu, lúc này mới phát hiện nước ở ngay cạnh chân. Cô vốn rất sợ nước,
đúng lúc đó tất cả đèn trong vườn vụt tắt, cả khu vườn chỉ thấy duy nhất làn
nước lấp lánh ánh sao trong bể bơi, bên dưới tối om tựa hồ có bóng ma ẩn nấp.
Đường Du chăm chú nhìn, không gì khác ngoài chiếc bóng của chính cô trên mặt
nước.
Không, trên mặt nước đột nhiên xuất hiện thêm bóng
người nữa, cô hét lên, loạng choạng lùi lại vài bước. Một làn hơi ấm lan tỏa
phía sau lưng, toàn thân cô bị ai đó ôm trọn. Cánh tay rắn chắc của người đó
siết chặt quanh eo, bên tai Đường Du vang lên giọng đàn ông ấm áp, “Ồ, hóa ra
em ở đây.”
Giọng nói đó gần đến nỗi có cảm giác môi anh ta chạm
cả vào cổ cô, mang theo hơi ấm và nhịp thở, tê tê ngưa ngứa, giọng anh ta trầm
ấm. Tay anh ta ôm chặt eo cô. Toàn thân Đường Du run lên, chưa từng có người
đàn ông nào gần cô đến thế. Cảm nhận có sự nguy hiểm, cô toan giãy ra thì liền
bị anh ta ra tay trước, anh ta dùng một tay xoay mặt cô sang một bên, tay kia
vẫn ôm chặt eo, sau đó rướn người qua bả vai hôn lên môi cô. Đường Du kinh hãi,
muốn hét to lên, bất giác cô mở to miệng, hơi thở của anh ta theo đó xộc vào
bên trong cơ thể.
Không hiểu sao Đường Du run lên như người trúng phải
thuốc mê, rõ ràng trong đầu đang ra lệnh cho bản thân phải kháng cự, phải giận
dữ nhưng trong tích tắc bị hôn đó, chân tay cô không sao điều khiển được, toàn
thân mềm nhũn. Không thể phủ nhận rằng, gã đàn ông này hôn rất giỏi, nụ hôn sâu
và vô cùng dịu dàng nhưng sức cánh tay anh ta vẫn rất mạnh. Mùi đàn ông mạnh mẽ
hòa trộn mùi thuốc lá chẳng ngờ lại không hề đáng ghét chút nào. Trong đời
Đường Du, cô chưa từng bị ai hôn như thế.
Rốt cuộc người này là ai, cuối cùng cô cũng có phản
ứng, cô dùng sức đẩy đối phương ra, trừng mắt, “Anh là ai?”
Sắc mặt kẻ bị đẩy ra hệt như người gặp ma giữa ban
ngày, một sự biểu lộ vô cùng sinh động trên gương mặt điển trai q