Old school Easter eggs.
Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323871

Bình chọn: 9.00/10/387 lượt.

đúng

là nghiêm túc thật. Sau này nghĩ lại, cô cũng không hiểu tại sao mình lại bằng

lòng. Chỉ có điều, với Lâm Khai, cô thấy rất hài lòng. Anh học ngành khoa học

tự nhiên, hình thức khá, tính tình chất phác, mai này đi làm sẽ mua nhà ngay

tại thành phố B rồi họ sẽ sinh một cậu con trai, Lâm Khai sẽ nghiên cứu khoa

học, cô sẽ làm phiên dịch, họ sẽ là một gia đình trí thức bình thường trong

thành phố này, quá ổn, có thể đây chính là lí do Đường Du đồng ý yêu anh.

Sau đó, Đường Du và Lâm Khai mỗi tuần gặp nhau một

lần, ăn cơm cùng nhau rồi ai lại về trường người nấy, thỉnh thoảng có nhắn tin

qua lại, chủ yếu là Lâm Khai gửi tin nhắn, gọi điện cho Đường Du. Tiếp xúc

nhiều với Lâm Khai, Đường Du dần thấy yêu chàng trai này, anh thật sự tốt. Lâm

Khai cũng là người thành phố N, biết Đường Du thích ăn đặc sản nơi đó, mỗi lần

về nghỉ hè hay nghỉ đông, anh đều không quên mang cho cô rất nhiều món quà đặc

sản, theo thầy đi nghiên cứu, cũng vẫn nhớ mang về những đặc sản vùng miền cho

cô, đi Sơn Đông thì mang về hạt thông, hạt điều, đi Tân Cương thì mang nho, mỗi

lần lại túi to túi nhỏ vác về trường. Một lần, Đường Du đang ở thư viện, sắp

đến giờ đóng cửa, do đến kì kinh, bụng rất đau, cô liền gửi tin nhắn cho anh

nói không muốn đi bộ, không ngờ Lâm Khai lập tức đạp xe ba mươi phút từ trường

anh đến thư viện, chở cô về nhà trọ xong lại đạp xe ba mươi phút về trường. Nhà

trọ của Đường Du thực ra chỉ cách thư viện có năm phút đi bộ, thế nên cô rất

cảm động. Giờ đây nhớ lại những lời Tô Nhiêu nói hôm trước, đến kì kinh, Tôn

Văn Tấn cũng mua băng vệ sinh cho cô, Đường Du nghĩ có thể phụ nữ ở thời điểm

đó thường rất yếu đuối nên dễ mềm lòng, âu cũng là điều dễ thứ tha.

Về đến nhà trọ, lúc ngang qua tầng một, bà chủ nhà

liền gọi với theo, “Sắp đến hạn nộp tiền thuê nhà rồi, nhớ đóng cho bác ba

tháng tiền thuê ba tháng tới nhé.”

Căn hộ Đường Du thuê cứ ba tháng lại nộp tiền một lần,

lần trước nộp vào tháng chín, hôm nay là ngày mồng hai tháng mười hai, vẫn còn

sáu ngày nữa. Đường Du đáp: “Vâng, cháu nhớ rồi ạ.”

Vào đến nhà, cô bắt đầu lục lọi khắp nơi, tìm thấy một

tấm thẻ ngân hàng khác, nhập mã số thẻ kiển tra số tiền còn lại, trên màn hình

hiện lên các khoản cô chi tiêu trong vòng hơn nửa năm. Đường Du thoáng nhìn rồi

chợt giật mình, trong thẻ còn không đến năm trăm tệ. Học kỳ này mặc dù chưa nộp

học phí nhưng đã nộp một lần tiền nhà vào tháng chín, cộng với chi phí sinh

hoạt hàng ngày trong ba tháng, chẳng ngờ số tiền trong thẻ giờ chỉ còn ít

thế.Trước đây, chiếc thẻ tín dụng mà cha cô đưa không có giới hạn, hơn nữa, từ

trước đến giờ cô không hề có khái niệm gì về tiền bạc, chi tiêu cũng không có

kế hoạch. Bấy nhiêu năm như thế cô cũng không nghĩ là nên rút tiền từ tấm thẻ

đó để tích góp riêng vậy nên bây giờ, vấn đề tiền bạc mà cô phải đối mặt thật

gay go.

Căn hộ cô thuê có một phòng khách, hai phòng ngủ, do

gần trường, đường lại dễ đi nên tiền thuê mỗi tháng là hai nghìn tệ. Nếu theo

thông lệ ba tháng nộp một lần thì sau sáu ngày nữa cô phải gom đủ sáu nghìn tệ.

Đường Du bắt đầu thấy lo lắng, phòng này trước đây chỉ

mình cô thuê, lúc đầu vì còn phòng trống, Tô Nhiêu muốn đến ở cùng, cô cũng

không để bạn phải nộp tiền nhà. Hơn nữa, thấy điều knh tế nhà Tô Nhiêu không dư

giả gì nên cô chưa từng có ý để bạn san sẻ. Giờ đây, điều Đường Du cần phải

nghĩ là kiếm tiền ở đâu.

Cô biết trong khoa có nhiều sinh viên làm thêm bên

ngoài, có người làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng KFC hoặc siêu thị, cũng

có người là việc văn phòng trong công ty hoặc nhận tài liệu về dịch. Nhưng

Đường Du nghĩ, điều cô cần bây giờ là một công việc kiếm được nhiều tiền trong

thời gian ngắn. Cô biết một nơi, trước đây Tô Nhiêu từng nói, có những sinh

viên nữ trẻ đẹp trong khoa làm việc trong các hộp đêm, công việc nhẹ nhàng,

kiếm tiền nhanh mà không nhỡ việc học hành. Còn nữa, có một số được lòng các

đại gia nên dễ dàng sống sung sướng, không phải lo toan gì chuyện cơm áo, nhưng

thế thì phải uống rượu với khách. Đường Du nghĩ không biết nơi đó họ có tuyển người

phục vu không.

Buổi tối, Đường Du đến dãy phố toàn các quán bar, chọn

một quán tương đối sang trọng. Cô ngước mắt nhìn, trên tấm biển có hàng chữ

“Loạn thế giai nhân”, sau khi vào bên trong, Đường Du được một nhân viên lễ tân

đưa lên lầu. Thấy bộ dạng phục vụ nhiệt tình của nhân viên, mặt Đường Du ửng đỏ

rồi vội vàng nói trước khi được chào đón: “Tôi đến xin việc, xin hỏi ở đây có

cần người phục vụ không?”

Cô lễ tân quan sát một lát, nói: “Tôi cũng không rõ,

nhưng tôi sẽ đưa cô đi gặp Tổng giám đốc.”

Hộp đêm này không hề thiếu nhân viên, có lẽ thấy Đường

Du xinh đẹp nên tay tổng giám đốc lập tức đồng ý và bảo nhân viên dẫn cô đi gặp

một chị tên là Đào Hoa.

Người nhân viên vừa đi vừa giới thiệu. Thì ra chị Đào

Hoa là ca trưởng, họ Diệp, hơn ba mươi tuổi nhưng do biết làm đẹp nên khó đoán

được tuổi, rất xinh đẹp và có nét giống Quan Chi Lâm*.

[Quan Chi Lâm sinh năm 1962 tại Hồng Kông,

là diễn viên và từng được coi là Mỹ