
uá mức, lông
mày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời đều thi nhau hiện
ra, như thể người bị cưỡng hôn chính là
Vẻ mặt đó càng khiến Đường Du thêm giận dữ, đôi lông
mày lá liễu dựng đứng cùng cặp mắt to trợn tròn của cô cảnh giác nhìn đối
phương.
Nhận thấy vẻ phẫn nộ của Đường Du, nhưng ánh mắt gã
đàn ông vẫn chằm chằm nhìn cô không chút ngại ngần, tựa hồ cuối cùng cũng nhìn
rõ rồi, gã chầm chậm nhoẻn miệng cười.
Dẫu sao cũng là một cô gái, Đường Du không kiềm chế
được, mặt dần đỏ ửng lên. Cô chau mày, thở hổn hển, “Anh là ai hả?”
Cô cảnh giác nhìn đối phương, mắt mở to, mặc dù làm ra
vẻ giận dữ nhưng trong đôi mắt trong veo lại vương chút hoảng hốt. Cô thấy bất
an như thể đang rất sợ điều gì.
Gã đàn ông không trả lời mà còn tiến về phía cô thêm
hai bước. Chỉ nghe một tiếng Đường Du bỗng cuống cả lên, cô lùi lại vài bước
như để tự vệ, sau đó “ùm”, cô ngã xuống bể bơi.
Đường Du không biết bơi, cô vùng vẫy trong nước vài
cái rồi dần chìm xuống. Khi nước ngập đến vai, chỉ còn nghe thấy tiếng ì ùm, cả
người đã bị chìm nghỉm. Không thể nào thở nổi, bốn bề là nước đang bủa vây,
nhấn chìm cô. Mắt tối sầm, cảm giác có vật gì đó dưới chân đang kéo cô xuống,
cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, cô thấy ngộp thở, đầu ù ù, một nỗi sợ tuyệt
vọng ùa đến.
Sau một hồi vẫy vùng Đường Du mới được cứu lên, người
đang ôm lấy cô vẫn là gã đàn ông đó. Cuối tháng mười một, nhiệt độ dưới bể bơi
rất thấp, cô lạnh đến nỗi toàn thân run rẩy, chỉ có hơi ấ từ người gã truyền
sang và tiếng cười khe khẽ như muốn chọc tức của gã phía sau là khiến tai cô
nóng ran. Lên đến bờ, cô vội đẩy gã ra. Lúc này, đèn trong khu vường bỗng bật
sáng, Tô Nhiêu đi về phía bể bơi với vẻ mặt ngạc nhiên, “Không biết lúc nãy ai
đã dập cầu dao điện?” Không đợi nghe câu trả lời, cô chú ý ngay đến hai người
đang ướt như chuột lột cạnh bể bơi, “Tiểu Du, cậu sao thế?”
Trông thấy Tô Nhiêu, Đường Du nghĩ ngay đến người đàn
ông đứng bên. Cô không quen gã nên không biết nên trả lời ra sao. Dù gã ta đã
cứu cô nhưng cũng chính tại gã mà cô ra nông nỗi này, còn chưa rõ trắng đen,
phải trái thế nào đã ôm hôn người ta. Đáng ghét nhất là gã vẫn đang nhăn nhở
cười. Đường Du bước về phía Tô Nhiêu,
Chẳng thể ngờ Tô Nhiêu lại tiến về phía kẻ đó, hỏi:
“Văn Tấn, sao hai người đều ướt sũng thế, có phải ngã xuống bể bơi không?”
Tô Nhiêu gọi gã ta là gì? Văn Tấn à? Đường Du quay
người lại nhìn Tô Nhiêu rồi lại nhìn gã đàn ông đang ướt sũng, trợn tròn mắt,
“Tô Nhiêu, anh ta… anh ta chính là Tôn Văn Tấn sao?” Cô nhìn Tôn Văn Tấn thêm
lần nữa, dưới ánh đèn có thể quan sát được rõ ràng hơn. Vài sợi tóc trên trán
gã vẫn đang rỏ nước, những dg nét trên khuôn mặt tinh xảo như thể được vị họa
sĩ tài ba nào đó vẽ ra, một vẻ tuấn tú không chút khuyết điểm.
Đây… đây chính là Tôn Văn Tấn sao?
“Ừ, đây là Văn Tấn, người mà mình từng kể với cậu rất
nhiều lần.” Trong khi Đường Du còn đang ngẩn người ra thì gã đàn ông đã giải
thích với Tô Nhiêu chuyện vừa rồi, “Anh đi đứng thế nào mà lại ngã xuống bể bơi
thế, không biết hôm nay dưới đó mấy độ à, thôi, hai người mau về thay đồ không
lại bị cảm.”
Đường Du chau mày, rồi lại nhìn Tôn Văn Tấn, phát hiện
gã cũng đang nhìn cô, không những thế ánh mắt của gã hình như đã đợi cô lâu lắm
rồi. Không hiểu sao cô luôn cảm giác ánh mắt ấy cứ xoáy vào môi cô một cách tục
tằn như muốn gợi cô nhớ điều gì đó.
Thì ra người này chính là Tôn Văn Tấn, Đường Du còn
nhìn gã thêm mấy lần nữa, cuối cùng cô nhận ra điểm mấu chốt, mọi nguyên nhân
đều do chính khuôn mặt này mà ra, sắc mặt cô bỗng trầm xuống.
Đường Du vốn không có cảm tình với những gã bảnh trai,
đằng này Tôn Văn Tấn lại điển trai quá mức. Mẹ của Trương Vô Kỵ từng nói phụ nữ
càng xinh đẹp thì càng dễ lừa gạt người khác, thực ra, đàn ông cũng chẳng hề
kém cạnh, không những thế họ còn thường dựa vào hình thức trời phú của mình để
kiêu căng, nhưng tại sao một người như Tôn Văn Tấn lại có thể yêu Tô Nhiêu được
nhỉ?
Tô Nhiêu là cái tên khá đẹp, đọc lên có cảm giác man
mác buồn, viết ra thấy thật kiều diễm. Tuy thế, hình thức của cô lại rất đỗi
bình thường, không hề thướt tha xinh đẹp, mà người còn hơi béo, chẳng hề giống
với cái tên chút nào, nếu so sánh Tô Nhiêu với các cô gái đang ngồi trong phòng
khách kia, thì người nào có hình thức kém nhất ở đó cũng đẹp hơn Tô Nhiêu không
biết bao nhiêu lần. Chả trách khi nãy họ bàn tán về Tô Nhiêu với tường như vậy.
Sau khi thay đồ xong, Đường Du và Tôn Văn Tấn lại chạm
trán nhau khi xuống cầu thang. Mặt gã hơi đỏ, gã ho một tiếng hắng giọng, nói:
“Xin lỗi cô, lúc nãy không nhìn rõ nên tôi tưởng cô là Nhiêu Nhiêu.”
Lúc này Đường Du mới để ý hôm nay cô và Tô Nhiêu mặc
hai chiếc áo gió giống nhau. Đường Du mua chiếc áo đó hồi học năm thứ nhất, Tô
Nhiêu rất thích nó nhưng vì đắt quá nên hồi đó không mua được. Không ngờ đến
thành phố N Tô Nhiêu lại mua nó. Đường Du khẽ “hứ” một tiếng, thầm nhủ sao ngay
cả người yêu của mình mà gã ta cũng không nhận ra?
Đêm hôm đó, Đường Du và Tô Nhiêu ngủ