
i chuyện. Võ Mị Nương làm ta lo quá. Thị đã
hầu hạ ta rất tận tâm, luôn luôn tỏ ra lanh lợi , mau mắn và đàng hoàng. Nhưng sau lưng ta đang có nhiều chuyện xảy ra .Gần đây ta bắt gặp ánh
mắt khác lạ của Hoàng nhi với thị . Lời Lý Thuần Phong không phải là vô
cớ . Khanh còn nhớ con ngựa chứng bờm nâu không ? Không ai có thể cởi nó được . Vậy mà tối hôm nọ Mị Nương nói với ta thị có cách cởi được . Ta
hỏi cách nào , thị trả lời : Bệ hạ hãy cho thiếp một cây roi sắt , một
cái búa và một con dao nhọn . Nếu thiếp dùng roi đánh nó không được ,
thiếp sẽ dùng búa đập nó , nếu cũng không được , thiếp sẽ thọc dao vào
cổ nó .
Ta không hiểu thị nói thế là đùa hay thật , nhưng một
người đàn bà trẻ tuổi có thể thốt ra những câu nói như vậy thì thật đáng sợ . Đó đâu phải là cách làm thuần ngựa . Vậy mà khi thị nói, vẻ mặt
thị vẫn thản nhiên như việc đó có thể làm dễ dàng.
Vô Kỵ hỏi một cách thận trọng :
- Tâu Chúa Công, giữa hai người có tình ý gì với nhau không ?
- Rất có thể.
Muốn đưa thị ra khỏi hoàng cung thì dễ lắm, chỉ việc đuổi nàng về quê mà
không cần nói lý do, hay gửi thị vào chùa thì không lo gì nữa.
Theo lệ, các cung phi, thị nữ đã hầu hạ vua không được thành thân với bất cứ người đàn ông nào khác. Nhưng đây không phải là luật . Nhiều người đã
đi lấy chồng sau khi vua chết, trừ trường hợp có lời thề như một số
người đã làm.
Sau một phút đắn đo, vua Thái Tôn nói :
-
Ta không đành tâm giết Mị Nương như Lý Thuần Phong đã khuyên. Y là người biết rõ huyền cơ của tạo hoá nhưng không hiểu rõ tình cảm trong lòng
người. Hãy gọi Mị Nương vào đây để ta thử lòng thị xem sao .
Trong khi chờ người đi gọi Mị Nương , Thái Tôn hỏi :
- Lý Tịch đã đi trấn nhậm miền Tây Bắc chưa ?
- Tâu Chúa Công, y đi từ mấy hôm trước , ngay khi được chiếu chỉ.
- Tốt lắm. Chắc y thắc mắc tại sao ta lại phải y đi . Y đã tuân lệnh không cần biết lý do, điều đó làm ta hài lòng .
Hồi đó, Võ Hậu còn là một thị nữ trong cung , được xếp vào loại tài nhân.
Nàng có phận sự hầu vua trong lúc thay quần áo và tắm rửa.
Theo
triều nghi các công nương trong nội cung của vua gồm có một Hoàng hậu ,
bốn cung phi, chín cung tần , bốn mỹ nhân và năm tài nhân . Ngoài ra còn có hai mươi bảy mỹ nhân và tài nhân nữa nhưng không được vào nội cung . Tất cả các công nương này đều được phép nhận ân huệ của vua, một danh
từ để chỉ việc chung chăn gối với vua . Mỗi khi có con họ đều được ghi
chép vào gia phả hoàng tộc cẩn thận.
Võ Mị Nương lúc đó được hăm bốn tuổi và đã vào cung được mười năm . Cha nàng đã từng theo Thái Tôn
đi chinh chiến, và khi Vua ghé thăm nhà nàng ở Kinh Châu, Vua đã đặc ân
tuyển nàng vào cung . Số nàng kể cũng hẩm hiu vì sau mười năm trời trong cung nàng vẫn không ngoi lên khỏi bậc thấp nhất trong đám công nương .
Vào cuối tháng năm, khí trời oi ả nhưng nhờ ở trên núi cao nên cũng được
mát mẻ. Sáng nay sau khi phục thị Vua, Mị Nương lui về phòng mình . Cửa
phòng nàng trông qua khu vườn của Thái tử ở phía Đông .
Bên kia
khu vườn có tường bao bọc là nơi ở của Thái tử. Nàng biết rõ từng gốc
cây ngọn cỏ , ngõ ngách ra vào của khu vực này, vì nàng đã tìm cách làm
quen với Vương phi, vợ của Thái tử. Nàng ngồi đây giữa khung cảnh tráng
lệ nơi cung cấm , tự cảm thấy mình cũng có quyền thế như ai . Trong
phòng, nàng cũng có những thị tì riêng để sai bảo. Nàng đã quá quen
thuộc với các nghi thức , tập tục trong cung cấm và nàng dễ tìm thấy sự
thoải mái trong cuộc sống hàng ngày.
Nàng ngồi suy nghĩ về cặp
vợ chồng khờ khạo : Thái tử và Vương phi . Nàng cảm thấy họ cao quý, đa
tình , hay giận dỗi nhưng cũng dễ nguội . Thái tử thì chỉ thích các môn
thể thao hoặc ngồi ngắm các bà mỗi khi không phải học .
Mấy ngày
gần đây một mối hy vọng nãy nở trong lòng nàng. Nàng đã mạo hiểm đưa mắt hay mỉm cười với Thái tử , và nàng còn tìm cách đụng chạm vào người
Thái tử nữa. Thế rồi Thái tử đến với nàng. Thật là dễ dàng và Vương phi
không mảy may nghi ngờ .
Nhưng nàng vẫn rầu rĩ, Vua sắp băng hà
và nàng sẽ ra sao ? Nàng đang miên man suy nghĩ thì đứa thị nữ vào báo
cho nàng biết là có lệnh Vua gọi vào hầu.
Nàng vội vã chạy xuống
bếp cắt một miếng hành rồi bóp cho nước hành bắn vào mắt đến khi hết mở
mắt nồi mới thôi . Sau đó nàng chạy tới gương soi, thay mắt đã ướt đẫm
và sưng lên, nàng mới chải lại tóc rồi đi gặp vua.
Khi bước vào phòng nàng không ngững đầu lên nhưng cũng nhận ra sự hiện diện của Vô Kỵ .
- Bệ Hạ cho gọi thần thiếp ?
Thấy nàng vào, hai người ngừng câu chuyện.
Vô Kỵ đứng dậy.
- Hãy bước lại gần trẫm.
Giọng Vua có vẻ mệt mỏi và yếu ớt, nhưng ánh mắt Vua vẫn phảng phất vẻ uy
mãnh mà hàng ngày mọi người đều khiếp phục. Mị Nương bước tới.
Vua nắm lấy tay nàng có vẻ quan thiết lắm :
- Ái khanh đã khóc ?
- Thật vậy sao Bệ Hạ ?
Nàng trả lời, đầu vẫn cúi.
Như chợt nhở ra điều gì . Vua buông tay nàng ra :
- Giờ đây ái khanh có cảm thấy khoẻ hơn chăng ? Ái khanh có muốn trẫm làm điều gì không ?
Vua nhìn vào mặt nàng rỗi chậm rãi nói tiếp :
- Mị Nương, khanh đã