
a
của Võ Hậu và Công chúa không còn gì là bí mật nữa .
Sau vụ nầy
các tử tội đều bị bịt miệng khi đem ra pháp trường , nhưng dù sao cũng
đã muộn. Ở những nơi quyền quí, cao sang, người ta còn có thể bưng bít
hay bịt miệng nhau về những chuyện bỉ ổi ; chứ còn đã lộ ra nơi công
chúng, miệng tiếng thế gian có trời giữ.
Khi cảm thấy không thể
tha thứ cho nhà sư điên kia nữa, Võ Hậu và Công chúa đặt kế lừa hắn đến
vườn thượng uyển rồi cho một đám thị nữ khoẻ mạnh xông vào bắt trói và
xiết cổ cho chết .
Sau đó Võ Hậu tuyển được anh em họ Trương rất xinh trai .
Lúc này bà đã ngoài bảy mươi . Bà mọc thêm một chiếc răng khôn , và nhiều
người lại đồn bà mọc thêm lông mày phụ , nhưng chính mắt tôi không trông thấy.
Bà thật là một người kỳ dị . Cuộc đời mới của bà bắt đầu
vào tuổi sáu mươi . Phải, và tiếp tục cho đến năm tám mươi, khi mà thuốc kích thích cũng như cơ thể đều trở nên vô dụng .
- Tôi nghe nhiều người kể là bà tư thông với tên mãi võ từ khi bà còn tu tại chùa Hưng Long ?
- Không phải vậy đâu. Đó chỉ là lời đồn nhảm . Khi Công chúa tìm ra hắn
thì hắn mới vào khoảng ngoài ba mươi và Công chúa lúc ấy mười tám . Thời kỳ Võ Hậu tu ở chùa Hưng Long thì có lẻ hắn vừa mới ra đời .
-
Như vậy đại huynh lại càng cần phải viết . Đại huynh biết tất cả những
chuyện mà người khác không biết. Hoàng Thượng có biết đại huynh đang
viết sách không ?
- Không . Tôi chưa nói cho Hoàng Thượng hay .
Hoàng Thượng sẽ không cản được tôi vì tôi không khác gì môt người anh
của ngài . Nhưng dù sao , Hoàng thượng cũng phải ngăn vì ngài là Hoàng
Đế , cần tỏ lòng tôn kính đối với tiền nhân, dù lòng tôn kính đó chỉ là
tưởng tượng. Chính thân mẫu ngài, Hoàng hậu của vua Duệ Tôn , đã bị Võ
Hậu ám sát. Khi ngài lên ngôi, ngài muốn cãi táng mẹ theo đúng nghi lễ.
Nhưng ngài đã không tìm thấy di hài mẹ , thậm chí ngài không biết mẹ
mình có được chôn theo hay không ? Ngài chỉ biết tự nhiên bà mất tích .
Ngài đành phải làm lễ an táng không có hài cốt chỉ có một bộ quần áo của bà bõ trong áo quan. Nếu ngài biết chuyện viết sách của tôi , tôi sẽ
tâu rằng tôi chỉ kể chuyện tranh chấp giữa họ Lý và họ võ mà thôi. Vã
lại chính ngài là người đã "đảo chính" và giết hết giòng họ Võ . Chính
ngài đã ép Công chúa phải tự sát .
Nhiều người thường so sánh Võ
Hậu với Lữ Hậu , vợ của Hán Cao Tổ . Hai người cùng dâm đảng như nhau .
Trong lịch sử còn ghi rõ "Lữ Hậu" thường tìm những đàn ông có dương vật
vĩ đại về ân ái . Nhưng đó chỉ là chuyện riêng tư , không liên quan đến
chính trị . Trường hợp của Võ Hậu cũng chỉ có tính cách tâm lý, nhưng
tình cờ nó lại biến thành một vụ lem nhem có tính cách chính trị . Có lẻ bà cũng đã cố đặt chuyện tình cảm của bà trong vòng riêng tư , nhưng
chẳng may bà phóng túng quá lố, bà thêu dệt giai thoại cho bà là hiện
thân của "Phật Cười" hiện xuống để phục vụ "vật vĩ đại" của một nhà sư .
Kết quả, chuyện tình của bà thành một sự pha trộn giữa xác thịt và tôn giáo. vừa thối tha lại vừa đẹp đẻ.
Chúng ta không nên đi quá xa về đề tài đàn bà và chính trị, nhưng phải công
nhận rằng khi đàn bà nắm quyền , bản tính tham lam của họ đáng sợ và tai hại hơn đàn ông . Cứ lấy ví dụ trong ba đời vua vừa qua. Ái hậu của vua Thái Tôn, như mọi người đều biết, đã giúp đỡ vua rất nhiều. Bà chính là nguồn năng lực của vua Bà thật vĩ đại vì bà diệu hiền và biết thương
người. Bà thường ở bên vua mỗi khi vua giận dữ hay bất công đối với quần thần . Bà thường khuyên vua đừng bao giò quên những bề tôi tận trung
với chúa. Nhưng người đàn bà sẽ không còn diệu hiền , biết thương người
khi họ có quyền.
Như trường hợp Võ Hậu dưới thời Cao Tôn, Vi Hậu
giết chồng là Trung Tôn , con trai thứ ba của Võ Hậu, và các Công chúa
con của võ Hậu đã lạm quyền thưởng phạt quần thần làm triều đình đảo
lộn. Trong lịch sử không có triều đại nào lại đầy dẩy những vụ dâm loạn, ngoại tình, như dưới thời Trung Tôn và Duệ Tôn. Chắc hẳn Võ Hâu đã làm
gương xấu cho con cháu.
Võ Hậu là một ví dụ hiển nhiên , và hơi
cực đoan, về uy quyền của đàn bà. Bà không thua bất cứ bậc đế vương
khanh tướng nào , về mặt trí tuệ , về cách dùng người, về đường lối linh động , và về sự bĩnh tĩnh . Tự bà đặt cho mình một lối đi đến tột đỉnh
vinh quang .
Nhưng dù sao, ở một vài phương diện nào đó bà vẫn
là một người đàn bà. Bà đã trả thù Vương Hậu một cách nhỏ mọn, vô nhân
đạo, không khác loài cầm thú. Sự đố kỵ của bà đối với người đồng phái
cũng đáng cho ta chú ý : Bà đã giết tất cả bốn người con dâu . Bà chuộng những tay phù thuỷ, đạo nhân , sư sải . Vì sự đòi hỏi của tình hình
chính trị , bà đã đem hàng trăm vương tôn công tử, ra tàn sát. Sự vô
nhân của bà phản ảnh bản tính độc ác của phái nữ , một hiện tượng mà đàn ông chúng ta thường suy ngẫm mà không hiểu nỗi. Việc bà cho người tạc
một hình Phật cao hàng trăm thước , khiến tôi liên tưởng tới một em bé
giàu óc tưởng tượng , đứng chơi búp bê . Vẫn biết trong mỗi người đàn bà đều có một chút trẻ con, nhưng nếu tính trẻ con đó kéo dài trong suốt
tuổi già, trửng giỡn với h