
, chẳng lẽ muốn nó kết thúc như vậy sao?”
Đôi mắt của Chu Dục lóe lên
vẻ ngoan độc, nhìn thấy đôi môi run rẩy cứng ngắc của Tô Thiếu Sơ, rõ ràng đau
đớn chí cực, nhưng đôi mắt bướng bỉnh đó vẫn không chịu thua nhìn hắn, rõ ràng
đang nói cho hắn biết: cái gì hắn cũng không có!
“Nhất thời buông tay hay vĩnh
viễn mất đi, ngươi muốn chọn cái nào?” Lời nói của Minh Tông thật thấm thía,
hắn nhẹ nhàng nói: “Dục Nhi, cho Sơ Nhi, cũng là cho ngươi một con đường sống
đi!”
Chu Dục cuối cùng cũng buông
tay ra, Tô Thiếu Sơ cũng theo đó mà bất tỉnh trong ngực Tô Tuyết Sơ
“Thiếu Sơ...” Chu Dục muốn
chạy đến thăm hỏi nàng, nhưng đã bị bóng tối bao trùm lại.
Đông đi xuân tới, băng tuyết
tan dần, cành lá cũng trút đi màn sương lạnh lẽo, cả vùng đất như thay một
chiếc áo mới. Tam hoàng tử bị trọng thương, dưỡng thương ở Vân Phong, yên lặng
một thời gian sau mới hồi phục như cũ, Tam hoàng phủ gần đây bắt đầu nhộn nhịp
trở lại, hàng đêm đều treo đèn dầu lên sáng rỡ, tiệc tùng phồn hoa, hoàng tộc
quyền quý và quan viên không ngừng đến chúc mừng. Trừ việc Chu Dục đã hồi phục
ra, quan trọng nhất là, hắn chính thức nhận hai thị nữ thiếp thân Vô Ưu, Vô Sầu
làm con gái nuôi, một số quan viên cũng theo đó mà nịnh nọt, chạy đến Tam hoàng
phủ chúc mừng một phen. Hoàng đế, hoàng hậu có phê bình kín đáo với việc hắn
nhận con nuôi này, ngay cả Thái tử cũng đứng ở trung lập, không tỏ thái độ gì,
cuối cùng, Chu Dục đành lén nói chuyện cùng Hoàng hậu, vẻn vẹn trong một ngày,
thái độ phản đối của Hoàng hậu đột ngột thay đổi, xin phép Hoàng đế cho hai cô
bé một thân phận, một địa vị, dưới sự kiên trì của Hoàng hậu, Vô Ưu, Vô Sầu
cũng được ban phong hào Quận chúa, từ đó, dưới trướng Chu Dục có hai cô con gái:
“Tam hoàng tử, sao gần đây không thấy vị kiếm giả tùy thân của người nữa vậy?”
Mấy ngày nay tham dự yến hội,
đều không thấy Phong Ngôn đi theo bên cạnh bảo vệ cho Chu Dục như trước nữa: “Bổn
hoàng tử đã giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng khác.”
Chu Dục đung đưa trên giường,
trang sức màu vàng đính lên người, bảo thạch trên ngón tay tỏa sáng chói lọi,
một thân tươi đẹp không hề thay đổi, duy chỉ có chuỗi khuyên tai dường như ngắn
đi một chút, nhưng vẫn không hề gì, vẫn uống rượu vui vẻ như bình thường: “Có
thể làm cho người bên cạnh Tam hoàng tử tự thân xuất mã, nhất định là có chuyện
nghiêm trọng!”
Chu Dục chỉ cười không nói” “Tam
hoàng tử, gần đây hạ quan tìm được một vũ cơ rất xinh đẹp, tài nghệ song toàn,
hôm nào hạ quan đưa đến Tam hoàng phủ, an ủi cho khoảng thời gian trống vắng
lúc trước Tam hoàng tử dưỡng thương.” Dư thượng thư nịnh nọt nói với vị hoàng
tử đang ngồi ở vị trí chủ tọa nói: “Dư đại nhân đúng là cố tình nha!” Chu Dục
tiếp nhận chén rượu mà thị nữ đưa đến, nói: “Được Dư đại nhân đích thân tiến
cử, bổn hoàng tử không đánh giá một phen thì đúng là cô phụ tâm ý của Dư đại
nhân rồi.”
“Được Tam hoàng tử người tiếp
nhận, hạ quan bảo đảm vũ cơ này tuyệt đối có thê hầu hạ cho Tam hoàng tử vui vẻ
cả người.” Dư thượng thư cười nịnh nọt nói, hy vọng mỹ nhân mà hắn đề cử có thể
được giữ lại trong Tam hoàng phủ: “Vậy thì thật sự phải gặp rồi.” Chu Dục dặn
dò người bên cạnh. “Bình Phi, giao cho ngươi.”
“Vâng, Tam hoàng tử.” Yến
Bình Phi ngồi bên cạnh gật đầu. Mỗi lần mở tiệc, các quan viên đều đưa mỹ nữ,
mỹ nam, hoặc kỳ trân dị bảo lên nịnh nọt hắn, kỳ trân có thể giữ lại, “mỹ nhân”
thì phải tùy theo tâm trạng của Tam hoàng tử, trong một tháng không được hắn
sủng ái thì phần lớn là dùng tiền bạc đuổi đi, cho dù có được sủng ái cũng không
quá một tháng, một là đuổi đi, hai là chuyển đến bộ phận ca múa góp vui. Ngoài
thích “sắc đẹp” ra, Tam hoàng tử còn có một nguyên tắc, chính là bất kỳ mỹ nữ,
mỹ nam nào cũng đều được bố trí ở một dinh thự khác, ngay cả đoàn vũ cơ riêng
cho Tam hoàng phủ cũng ở một nơi khác, bên trong Tam hoàng phủ không có nuôi
dưỡng bất kỳ tỳ thiếp nào, đó cũng là quy củ chưa từng thay đổi của Tam Hoàng
phủ: “Nói đến ca múa, danh kỹ Vu Tử Yên ở Ngọc Quỳnh lâu đúng là có tài năng
hơn người, nhưng lại là đạo tặc! Tiếc thay cho hồng nhan bạc mệnh.”
Tên trộm Tử Phi Song Nguyệt
là danh kỹ Vu Tử Yên, cuối cùng chết thảm, là chủ đề mà đế đô vẫn đàm luận
không ngừng nghỉ: “Nhưng tội nghiệp nhất cũng là Tô Tứ thiếu, thế nhưng lại yêu
vị danh kỹ này, không ngờ đó lại là đạo tặc, tin tức này làm cho hắn đau thương
vô cùng.”
“Cũng đúng! Nghe nói hắn vì
chuyện Vu Tử Yên mà bệnh nặng một trận, khi xuất hiện ở hoàng cung cũng tiều
tụy gầy gò đi nhiều.”
“Đổng cung nữ còn nói, Tứ
thiếu bình thường thân thiết ôn hòa, sau khi Vu Tử Yên xảy ra chuyện, hắn không
thường cười nữa! Không ngờ lần trước gặp mặt, hắn chỉ lạnh lùng chào hỏi một
tiếng rồi bỏ đi, Tô gia Lão đại phải giải thích là do hắn bị bệnh nặng.”
“Xem ra bệnh không nhẹ thật,
sau khi Đổng cung nữ gặp mặt hắn liền truyền ra tin tức này, sau đó, Tô tứ
thiếu cũng được Tô gia đưa ra khỏi Trung Nguyên dưỡng bệnh.”
“Nghiêm trọng đến thế sao.”
Tô gia trước giờ luôn làm
điều tốt cho mọi người, Tô Thiếu