
ẹ nhàng đưa nó vào bên trong
ngọc, sau đó đặt vào một ống trúc vừa đủ, đặt xuống suối cho nó trôi
“Nhàn nhạt viết vài chữ, đừng lo, xuôi dòng mà chảy, không hiểu là buồn hay
lo.” Nhìn ống trúc thuận lợi trôi xa, nàng cảm khái nói. Xoay người đi đến
“Tuyết Ngọc ban công”, bước chầm chậm lên thềm đá bằng ngọc thạch tinh xảo,
nàng vừa đi, vừa cười khẽ: “Bỏ cũng được, không bỏ cũng được, bỏ thân thể của
Tô Thiếu Sơ này, có thể được như ta mong muốn sao? Chao ôi!”
Đi tới trước tấm rèm lụa mỏng trắng tinh tươm, nàng cầm lấy bầu rượu, rót
vào một ly rượu đầy: “Tự mình chuốc lấy những điều khó nói, trong lòng u sầu
buồn bã đầy nghi ngờ, cùng nhau mời minh nguyệt cộng ẩm, nhưng cũng khó giải
được nỗi buồn này.” Nàng uống cạn, thờ ơ liếm hết mùi rượu bên môi, “Ưu sầu
uống rượu càng khổ hơn, nhưng không sánh được bằng một chén này, tất cả tư vị
đều trôi vào lòng.”
Nàng lấy hai chiếc lá Chỉ Kim Hồng Diệp từ trong ngực ra, khẽ dùng sức,
chiếc lá màu đỏ tỏa vàng thoáng chốc trở thành nhỏ vụn, rơi xuống cái ly nhỏ,
Tô Thiếu Sơ lại rót rượu vào, hai màu hồng, vàng nhanh chóng hòa tan vào rượu: “Chỉ
cần nghĩ đến quả ngọt khi khổ tận cam lai, dù có phải hy sinh bao nhiêu, ta
cũng muốn nhấm nháp vị ngọt đó.”
Hiếm khi thấy nụ cười âm trầm xuất hiện trên gương mặt của Tô Thiếu Sơ,
giống như đang do dự về một trận cá cược, nhưng thời khắc mấu chốt đã đến, mạnh
mẽ ra tay, một chiêu trí mạng, từng bước từng bước chiến thắng. “Tuồng vui này,
cũng nên bắt đầu kết thúc, tấm màn cũng phải bắt đầu hạ xuống rồi.”
Từ tay phải, lấy ra một chiếc nhẫn vàng được chạm khắc khá tinh xảo, xoay một
vòng rồi rút một cây châm dài màu vàng ra, nàng châm thẳng vào huyêt, sau đó
rút châm ra, nheo con ngươi lại: “Tam hoàng tử, ta càng mong đợi diễn biến của
chuyện này hơn ngươi nhiều, rốt cuộc là ngươi thắng, hay là ta khiến cho ngươi
phải cam tâm tình nguyện nhận thua đây!”
*** *** ***
Bên ngoài đế đô, ở một dòng suối nhỏ nơi ngoại thành, nước suối ở các nơi
khác đều kết thành băng sương, chỉ có ở nơi này không có kết đông lại, bởi vì
khí trời giá lạnh mà nước lại di chuyển chậm, một thân hình khôi ngô ngồi xồm
xuống, dùng tay dò thử dòng nước ấm: “Xem ra nhiệt khí sau khi chảy qua đế đô
thì hợp thành một, chảy ra con suối này.” Tô gia lão đại Tô Đông Lăng nói với
tiểu đệ bên cạnh nói. Dòng suối ấm áp giữa tiết trời lạnh giá này vẫn chầm chậm
di chuyển. Tô Tuyết Sơ chỉ nhìn chằm chằm vào dòng nước, cho đến khi một cây
trúc nhỏ thoáng chìm thoáng nổi trên mặt nước, vướng vào hòn đá, hấp dẫn lấy
ánh mắt của hắn, hắn với tay lấy. “Là Thiếu Sơ truyền ra à?”
Mở ống trúc ra, là một viên ngọc, hiển nhiên làm cho Tuyết Sơ ngẩn ra: “Thiếu
Sơ quả thật ở bên trong Tam Hoàng phủ.” Vừa thấy đây là viên ngọc mà Tô Thiếu
Sơ thường mang trên mình, Tô Đông Lăng vừa an tâm, vừa lo lắng thốt lên nói Tô
Tuyết Sơ mở viên ngọc trong tay ra, tờ giấy nho nhỏ bên trong lộ ra, trên giấy
chỉ ghi vẻn vẹn sáu chữ: “Mười chín, Vân Phong, Tuyết Dạ.”
“Đi thôi! Tuyết Sơ, chuyện nên xử lý còn rất nhiều!” Tô Đông Lăng xoay
người muốn bỏ đi, nhưng lại thấy tiểu đệ của mình vẫn đứng yên nơi đó. “Tuyết
Sơ?”
“Đại ca có biết nàng đang muốn làm gì không?”
Đại ca lớn hơn bọn họ gần hai mươi tuổi, huynh trưởng như cha, bọn họ coi
như có hai người cha Tô Đông Lăng trầm ổn nghiêm cẩn, vô cùng chăm sóc chiếu cố
cho đôi song sinh bọn họ, Tô Thiếu Sơ là đứa con thứ sáu, càng được hắn thương
yêu hơn “Ta chỉ biết một điều, người của Tô gia không phải là đồ chơi, cũng
không phải lễ vật để dâng tặng, càng không phải đồ vật của triều đình, Thiếu Sơ
muốn làm gì ta không rõ, nhưng chuyện duy nhất mà Tô gia có thể làm là, đứng
đằng sau làm hậu thuẫn cho nàng, mặc kệ những chuyện khác.”
Nắm chặt viên ngọc trong lòng bàn tay, Tô Tuyết Sơ mâu đồng long lanh. “Ta
chỉ nghĩ đến đứa con thứ sáu của Tô gia!”
*** *** ***
Đi vào “Tuyết Ngọc ban công”, gió phất sương mỏng manh, không gian tĩnh
lặng, chỉ nghe thấy tiếng đàn du dương vang lên, làm cho công viên bí mật này
trở nên bồng bềnh tựa như mộng. Chu Dục chậm chậm rãi bước xuống thềm đá, mắt
của hắn không cách nào dời khỏi được thân ảnh dật nhã cạnh bên bờ suối. Tô
Thiếu Sơ chỉ mặc xiêm y bên ngoài đơn giản, sợi tóc lòa xòa, đôi chân trần,
thoải mái ngồi bên bờ suối, bầu rượu và ly rượu đặt lên tảng đá bên cạnh, ngón
tay dài chăm chú bắn khúc từ đàn Minh Lan, uống rượu tự tiêu khiển. Khoác lên
người một chiếc áo mỏng manh, hơi nước bám dính vào chiếc áo khoác, càng làm lộ
ra thân thể trắng mịn xinh đẹp, không còn vẻ nam trang như bình thường, chỉ còn
tư thái ngại ngùng của nữ nhân, vừa thoải mái, vừa yêu kiều. Thần thái yên tĩnh
ngưng mắt nhìn, sợi tóc đen tung bay dưới ánh trăng kỳ ảo thanh lệ, một thân
như ẩn như hiện, áo bào bên ngoài khoác lên thân thể lõa lồ bên trong, càng mê
người hơn, càng đến gần càng làm cho người ta say lòng “Một chén đàn, một khúc
nhạc, không phát hiện được mặt trời đã rơi xuống. Ta ở giữa non nước, có thể
nghe thấy tiếng khúc ca hài hòa.”
Tô Thiếu Sơ lướt ngón t