
Thiếu Sơ cười một tiếng: “Ngươi
cũng biết với cá tính của ta, cuộc sống tự do là cuộc sống phù hợp nhất mà.”
Nàng dựa vào hắn. “Vậy còn ngươi? Chẳng lẽ muốn ở Nam Nguyên dưỡng lão luôn
sao?”
Tuổi còn trẻ mà cứ như lão cao nhân sắp thành tiên vậy, trầm mặc ít nói,
không bị thứ gì dụ dỗ, hoàn toàn ngăn cách với tình yêu nhiệt tình, trừ những
lúc thay nàng xuất chiến ra, hắn rất ít khi rời khỏi Mi Tú núi: “Tính cách của
ta không thích hợp với Trung Nguyên, huống chi ở Trung Nguyên, chúng ta không
thể xuất hiện cùng nhau.”
Tuy là song sinh như nam nữ cách biệt, thân thể, tư thái cũng trưởng thành,
không còn giống như lúc trước, trò chơi đổi vai cũng khó mà tiếp tục, những
ngày vui vẻ tự tại đã được hạ dấu chấm hết, tương lai đang đợi bọn họ: “Được
rồi! Nể tình tiểu đệ vì ta mà chịu ủy khuất, ta tặng cho ngươi chiếc lá đỏ vàng
trong Mi Tú núi.” Nàng hào phóng sảng khoái lấy ra: “Ba mươi năm mới có một
chiếc lá đỏ vàng nở ra, ngươi lấy đâu ra những sáu cái?” Nhận món quà quý giá
đó, hắn hơi giật mình hỏi. Chiếc lá màu đỏ tỏa vàng này chỉ nở ở hai gốc cây ở
Nam Nguyên, một gốc cây ở nơi thanh tu của Minh Tông Kiếm Sư, nơi còn lại là
Thánh địa Nam Nguyên, nhưng gốc cây đó nằm ở Lũng Câu trại. Chiếc lá màu đỏ tỏa
vàng này, thoạt nhìn qua tựa như loại hồng ngọc được chạm khắc rất tinh xảo
vậy, nó có thể giữ đến mười năm không khô, có thể giúp nội thương khôi phục một
cách thần tốc, hai gốc cây duy nhất ở Nam Nguyên đều là nơi không dễ với tới. “Có
ba lá là ta lấy sắc đẹp dụ dỗ Kiếm Sư đưa cho ta.” Nàng hắng giọng, thần bí nói.
Hai hàng lông mày của Tô Tuyết Sơ khép lại, trợn mắt nhìn nàng, khóe môi mấp
máy như muốn nói gì đó, nhưng lời vẫn không ra khỏi miệng: “Thế nào? Ngươi bội
phục mị lực hơn người của ta đúng không?”
“Mấy hôm trước Kiếm Sư nói mất đồ, nghi ngờ là tên quỷ nào đó trộm, thì ra
là Chỉ Kim Hồng Diệp và ngươi.”
“Ai mà có thể trộm đồ của Kiếm Sư được, chỉ là lúc đó hắn có việc đi vắng,
ta lại phá được cơ quan mật thiết của hắn, tiện thể lấy vài thứ đi làm kỷ niệm
thôi.” Coi như là cho hắn biết, có khách đến mà không gặp đi: “Còn ba lá
kia?”
“Thì năm người lúc trước ngươi đi giao đấu thay ta đó, năm người được gọi
là Tà Đông Ngũ Sát đó.”
Người xấu thường thích kết bè kết phái, lấy cái tên rất chi là tục tĩu, còn
bọn họ thì nhận được cái tên vang dội như vậy chứ: “Bọn họ là người của Lũng
Câu trại?”
“Từng thôi, bây giờ không phải nữa.” Nàng cười không ngớt, không quên bổ
sung một câu. “Sau khi bị ngươi đánh bại, bị ta trộm mất Chỉ Kim Hồng Diệp, bọn
họ đã tự nguyện rời trại rồi.” Ba mươi năm sau, Chỉ Kim Hồng Diệp trưởng thành
lần nữa, không biết có người lại đến kiếm chuyện không. Lũng Câu trại có địa
thế hiểm trở, sườn núi chông chênh tựa như bức tường sắp đổ vậy, không phải là
người có võ công xuất sắc thì chỉ có thể đứng nhìn hoa nở mà không lấy được, vì
vậy, tuy Tà Đông Ngũ Sát chiếm đất làm vua, nhưng thủy chung cũng không chiếm
được Chỉ Kim Hồng Diệp. “Có đôi khi, ngươi làm cho người ta cảm thấy không biết
nên nói gì.”
“Không biết nên nói gì thì cứ chúc phúc cho ta, tiện thể tặng cho ta quà
quý như vậy đi.” Tô Thiếu Sơ nhướng mày liếc hắn. “Đưa bảo kiếm tùy thân của
ngươi cho ta đi.”
“Băng Oánh Hồng kiếm.” Đó là món quà mà ban đầu hắn bái phỏng được Kiếm Sư
tặng cho, cho đến gần đây, hắn gặp được một kỳ tài đúc kiếm, cho nên lấy một
cây kiếm khác làm tùy thân. “Băng Oánh Hồng kiếm nhẹ bẫng, đón gió không có trở
ngại gì, đưa nó cho ta là thích hợp nhất.” Nàng trực tiếp nói với hắn, để bên
cạnh hắn chỉ là vô dụng, không bằng giúp cho nó hữu dụng. “Quan trọng nhất là,
nó giống hệt như ngươi, lạnh lùng băng giá, thực tế khi ra chiêu lại cuồng nộ
nảy lửa, làm cho người ta sợ hãi nhưng không chống lại được.”
Tô Tuyết Sơ đứng dậy, tháo Bảo Ngọc đeo trên cổ từ nhỏ đến lớn xuống, đeo
vào cổ nàng. “Ngươi không thích đeo trang sức lên người, trừ nhẫn Quân Nhi Kim
ra, miếng ngọc này coi như phá lệ đi!”
Không ngờ, người chị bao lâu này cùng làm bạn, từ nay về sau không được gắn
bó với nhau nữa, nhưng dù sao bọn họ cũng phải trưởng thành, tất cả đều phải có
tương lai riêng, Tô Tuyết Sơ vòng tay ôm lấy nàng. “Chỉ cần ngươi muốn, lúc nào
ta cũng có thể đi quyết đấu thay ngươi, chỉ cần ngươi cần, ta sẽ ở bên cạnh
ngươi.”
Tô Thiếu Sơ trong lòng hắn không nói gì, Tuyết Sơ chưa từng ôm chặt nàng
như thế, nhưng thời khắc lúc này sắp qua đi, Tô Thiếu Sơ cũng ôm hắn, cười khẽ
nói: “Em trai thân mến, ngươi không nói lời nào thì thôi, mà đã nói rồi thì làm
cho người ta không biết nói gì.”
Nàng nhắm mắt lại, nói: “Tiểu đệ, ngươi biết không? Điều ta muốn làm nhất
bây giờ là, rót một chén rượu, cùng ngồi dưới bầu trời đêm đầy tuyết này, ngắm
trăng sáng soi trên trời, nhìn nét mặt trầm lắng của ngươi, thời gian đã trôi
qua, quả là một đoạn ký ức đẹp đẽ nha.”
Tô Thiếu Sơ bước đến gần suối, cầm lấy viên ngọc duy nhất trên người, cởi
nó ra, đầu ngón tay nàng đẩy nhiệt khí vào bên trong ngọc thạch, một làn khói
màu hồng bốc lên, nàng rút một mảnh giấy ra, nh