
ồi
bên cạnh, nghiêng đầu nhìn tôi giúp chàng khâu áo, nét cười cứ đọng mãi ở khóe
môi. Dường như đấy chính là một việc làm chàng thấy mãn nguyện”.
“Xong rồi”. Tôi đưa chiếc áo cho chàng, nhìn sự mãn nguyện
tràn đầy trên khuôn mặt của chàng, tôi đột nhiên hỏi: “Hoàng đế đương triều này
chắc hẳn là một vị hoàng đế tốt?”.
Mạch Khê nhận áo, cười nói: “Chính là một thánh quân”.
Tôi gật gật đầu: “Đại tướng quân đang nắm binh quyền trong
tay, chắc hắn cũng là một tướng quân tốt?”.
Mạch Khê chau mày: “Nếu nói về dụng binh đánh giặc, chắc chắn
là một nhân tài, nhưng để bình trị đất nước, giữ cho thiên hạ ổn định, thì lại
không cần cái khí huyết sa trường đó của ông ta”.
Tôi lại gật đầu: “Loại bỏ ông ta, đời sống nhân dân chắc sẽ
tốt hơn chứ?”.
“Không còn sự khống chế của đại tướng quân, hoàng thượng có
thể thoải mái cải cách, đời sống nhân dân tất nhiên sẽ tốt hơn”. Mạch Khê nhìn
tôi kỳ lạ: “Từ lúc nào Tam Sinh có hứng thú với những việc này vậy?”.
“Nếu như em giúp trăm họ diệt trừ đại tướng quân, chàng sẽ
vui lòng chứ?”.
Ánh mắt Mạch Khê sáng lên, nhưng chàng lại lập tức nhìn xuống
giấu đi tia sáng đó: “Tất nhiên là vui lòng”.
Tôi vẫn gật đầu: “Đêm khuya rồi, ngày mai chàng còn bận việc,
chàng mau đi ngủ đi”.
Sau khi ánh nến trong phòng Mạch Khê đã tắt, tôi vẫn ngồi
yên ở mép giường, mở to mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Sao Mạch Khê lại vô cớ cãi cọ với người khác? Tôi đem những
việc xảy ra hôm nay xâu chuỗi lại rồi suy nghĩ mới hiểu ra, nhất định là chàng
nghe thấy có người nói tôi là yêu quái, lại nghe nói ngày mai đại quốc sư sẽ đến
đây để bắt yêu, nhất thời không giữ được bình tĩnh nên đã xô xát với người
khác.
Mạch Khê vốn là người biết nhẫn nhịn, chàng lại mới làm quan
không lâu, mặc dù được hoàng thượng sủng tín, nhưng hoàng thượng ngay cả một
gian nhà cũng không ban thưởng cho chàng, có thể nhìn ra vị trí của chàng trong
triều là vô cùng khó xử.
Buổi sáng hôm nay tôi đã ra tay với đám người của phủ tướng
quân, cũng chính là đã đẩy Mạch Khê đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Tôi quả là không giống với những người xung quanh. Ngày mai
đại quốc sư đến, nếu nói ra vài câu như “Âm khí quá nặng” hay “Không phải là
sinh linh của trần gian”, thì Mạch Khê cũng đừng nghĩ đến chuyện phấn đấu nữa…
Làm điều gì cũng không thể để chàng bị liên lụy được.
Tôi nhớ đến ánh mắt lấp lánh lúc Mạch Khê nói đến lý tưởng của
chàng. Thuận tay niệm một phép tàng hình, tôi đi vào trong phòng Mạch Khê. Nhìn
khuôn mặt đang say ngủ của chàng, tôi nói: “Nói đến cùng, ba kiếp này chung quy
cũng là chàng cho em. Dùng một kiếp này để thay chàng gánh nạn cũng chẳng có gì
to tát cả. Hơn nữa kiếp này em vẫn là nương tử của chàng đấy thôi. Tướng công
muốn làm việc gì, tất nhiên em phải toàn tâm toàn lực ủng hộ mới phải”.
Tôi ngồi bên mép giường của chàng, cúi người xuống, nhẹ nhàng
đặt một nụ hôn lên môi chàng: “Mạch Khê, một đời trường an nhé!”.
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, thánh chỉ đã vội vã triệu Mạch
Khê vào trong cung. Trước khi chàng đi còn dặn đi dặn lại tôi, nếu như đại quốc
sư đến, nhất định phải cầm cự đến lúc chàng trở về. Tôi luôn miệng đồng ý.
Sau khi chàng rời đi không lâu, một vị đạo sĩ mang cốt cách
thần tiên đi vào nhà. Vị quốc sư này nhìn bề ngoài chắc còn rất trẻ.
“Ngươi thật to gan, sau khi giết Không Trần đại sư còn dám
vào kinh”.
Câu đầu tiên mà đại quốc sư nói với tôi chính là câu này.
Tôi ngây ra một hồi rồi mới nhớ ra, Không Trần đại sư chính là lão hòa thượng
đã truy đuổi tôi tròn chín năm trời. “Không đúng, ông ta chết già chứ, chẳng
can hệ đến tôi nửa phần. Tôi không phải là yêu quái, cũng không thể giết người”.
Quốc sư cười lạnh nhạt: “Âm khí đầy người, nếu không phải là
yêu quái, ngươi nói xem ngươi là gì?”.
Nếu như tôi nói tôi là linh hồn của hòn đá bên sông Vong
Xuyên, chỉ sợ ông ta lại nói tôi là quỷ quái. Tôi suy xét một lát rồi nói: “Sao
ông lại chắc chắn tôi là yêu quái?”.
“Phải hay không phải, dùng Tam Muội Chân Hỏa của ta kiểm
nghiệm là sẽ biết”.
Tôi nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý: “Được thôi, nhưng ông nhất
thiết phải làm ở nơi đông người, đem tôi lên đài thiêu. Để dân chúng đều nhìn
thấy, sau cùng nếu như thiêu được, thì điều đó chứng minh tôi không phải là yêu
quái, ông nhất thiết phải lấy danh dự quốc sư tuyên cáo thiên hạ là ông đã giết
nhầm người”.
Ông ta bị lời nói này của tôi làm chấn động đến sững người,
một hồi lâu mới nói: “Đừng có giở âm mưu quỷ kế gì”.
“Ồ, ông là một người tu đạo, suy nghĩ sao lại không trong
sáng như vậy. Thôi được, tôi cũng đang vội. Bây giờ ông hãy nhanh nhanh lôi tôi
đi thiêu đi”.
Tôi nhanh chóng bước ra ngoài cửa, ông ta thì ngược lại, đứng
sững ở trong nhà. Tôi chau mày, quay lại kéo cánh tay của ông ta: “Sao lại giống
như đàn bà thế, lần trước lúc ông cùng lão hòa thượng đó truy giết tôi đâu có
do dự thế này”.
Khi đi đến cổng chợ, đã có binh sĩ đặt sẵn giàn thiêu rồi,
tôi nhìn những binh sĩ này mặt rất quen, thầm nghĩ đây cũng là những người
trong phủ tướng quân. Bọn họ thấy tôi ngay cả một sợi