
ập vào quyển sách, vừa nhàn tản dạo phố, chợt nghe thấy phía
trước có tiếng hỗn loạn, có một đám người lục đục vây lại. Tôi nhất thời hiếu kỳ,
cất cuốn sách vào người, vứt củ hành đi rồi đến hóng xem có chuyện gì.
Thật là đặc sắc. Đây là một màn kịch tình ái “Hoa trôi hữu ý
nước chảy vô tình”.
Nước chảy vô tình ở đây chính là phu quân Mạch Khê của tôi,
mà hoa rơi hữu ý kia, nếu như tôi không nhận lầm, thì chắc chắn là con gái mà đại
tướng quân đương triều sủng ái nhất, Thi Sảnh Sảnh.
Vì sao tôi lại biết? Ồ, đại thể là vì đồ trang sức ở khuê
phòng của cô ta rất đẹp, mấy ngày nay tôi đã bán rất nhiều đồ trang sức, tính
ra đồ trang sức của cô ta bán được nhiều tiền nhất.
Cô Thi Sảnh Sảnh đó đang ngồi sụp ủ rũ trên nền đất, dường
như bị trẹo chân, đôi mắt hoa đào ngấn lệ buồn bã nhìn Mạch Khê. Mạch Khê không
hề động lòng, không nhìn cô ta một cái, quay người bỏ đi. Thi Sảnh Sảnh nhào về
phía trước định nắm lấy vạt áo Mạch Khê, không ngờ Mạch Khê nhanh như chớp
tránh sang một bên, làm cô ta bổ nhào xuống đất, mặt lấm đầy bụi.
Đám người đứng xem xung quanh xuýt xoa một hồi, Thi Sảnh Sảnh
mặt đầy vẻ tội nghiệp nằm bò dưới đất, đồng thời bướng bỉnh cắn môi, tròng mắt
đỏ hoe, yếu đuối vô cùng, thật đáng thương.
Mạch Khê thì một mực lạnh lùng, ngay cả đến khóe mắt cũng
không thèm liếc, bước nhanh đi xa.
Ồ, tôi xoa xoa cằm nghĩ, từ ngày tôi nuôi dưỡng Mạch Khê lúc
chín tuổi, chàng chưa từng để cho tôi thấy thần sắc như vậy, không ngờ ở bên
ngoài chàng chính là một quân tử mặt lạnh.
Tiểu cô nương bướng bỉnh vô cùng, Mạch Khê đi rồi, người
xung quanh đỡ cô tay dậy, cô ta không cho, cứ muốn tự đứng dậy. Tôi nghĩ, người
con gái thích Mạch Khê nhất định là một cô gái tốt, biết phân biệt người tốt kẻ
xấu, thế là tôi bèn làm một phép nhỏ, trị vết thương ở chân cho cô ta. Cũng
không để ý tới biểu hiện kinh ngạc của cô ta, tôi vội vàng quay người đi theo Mạch
Khê.
Mạch Khê bước vào một quán rượu nhỏ. Tôi đứng bên gốc liễu gần
quán rượu, không thể đến gần hơn, bởi vì quán rượu nhỏ hôm nay đã trở nên khác
thường. Nó đang phát ra luồng khí cuồn cuộn giống như ở hoàng cung. Tôi ngẩng đầu
nhìn lầu hai quán rượu, một người con trai mặc áo xanh đang dựa vào cửa sổ uống
rượu một mình.
Hoàng thượng.
Hoàng thượng của cõi nhân gian này rất anh minh nên hiện giờ
bốn biển thanh bình, quốc thái dân an. Thật là một thời đại tuyệt vời. Chỉ tiếc
là đại tướng quân nắm quyền lớn trong tay, làm cho hoàng thượng trẻ tuổi ăn ngủ
không yên, giờ chắc ngài đang nghĩ cách tước binh quyền của tướng quân.
Mạch Khê mới đến kinh thành không lâu mà đã có thể lén lút hẹn
hò với hoàng thượng, có lẽ chàng đã nghĩ ra một cách tuyệt hảo để giúp hoàng
thượng giải trừ được tâm bệnh lớn này.
Tôi đang nghĩ Mạch Khê thông minh thì con hẻm bên cạnh quán
rượu đột nhiên xuất hiện một người mặc áo đạo sĩ.
Đại quốc sư, vị đạo sĩ lợi hại nhất trong thiên hạ này, tôi
nhận ra ông ta bởi trước đây khi lão hòa thượng đuổi đánh tôi lão ta đã từng cầu
khẩn người này giúp đỡ thu phục tôi.
Hôm nay nhìn thấy ông ta, chắc không tránh khỏi việc phải
giao đấu lần nữa rồi. Tôi cảm thán kiếp này mệnh khổ. Không ngờ vị đạo sĩ kia
nhìn thấy tôi rồi quay người bỏ đi. Tôi đang không hiểu vì sao, chợt nghe thấy
một tiếng gọi trầm trầm ở trên lầu hai quán rượu: “Tam Sinh!”.
Là Mạch Khê ở trong cửa sổ nhìn thấy tôi.
Không trốn được, tôi bèn cười với chàng rồi lớn tiếng đáp:
“Em lúc nào cũng mong được gặp chàng, không thể chịu được đêm dài cô đơn, nên đến
tìm chàng. Chúng ta làm hôn lễ sớm một chút thì tốt”.
Lời nói này vừa cất ra, trên phố trở nên yên tĩnh rất lâu. Mặt
Mạch Khê đỏ ửng lên bởi sự yên tĩnh này.
“Ha ha ha”. Phía sau chàng vang lên tiếng cười sảng khoái của
hoàng thượng: “Thật là một giai nhân dũng cảm. Mạch Khê, phúc của ngươi không
nhỏ đâu!”.
Mạch Khê vái hoàng thượng một cái rồi vội vàng xuống lầu.
Tôi cười híp mắt nhìn chàng. Mạch Khê bước đến, dường như phải hết sức nén nỗi
vui mừng của mình lại, nhíu mày hỏi: “Sao nàng lại tìm tới đây nhanh như vậy?
Ta tưởng rằng còn phải đợi hơn nửa năm nữa. Nàng một mình đến đây, trên đường
có vất vả không? Có gặp phải phiền phức gì không? Bây giờ có đói không? Có muốn
nghỉ ngơi không?”.
Tôi chỉ nhìn chàng cười.
Mạch Khê quan sát tôi một hồi lâu rồi nói: “Ta nghĩ linh
tinh rồi, Tam Sinh có bao giờ để mình phải chịu thiệt đâu. Nàng làm sao tìm được
ta vậy?”.
“Vừa rồi đi trên đường nhìn thấy đó”.
Nụ cười của Mạch Khê khựng lại đôi chút, chàng vội giải
thích với tôi: “Tam Sinh, đó là…”.
“Biết rồi, cô nương đó thích chàng”.
Chàng cẩn thận quan sát nét mặt tôi. Tôi nói: “Dáng vẻ rất đẹp,
nhưng người hơi thấp, không xứng với chàng như em”.
“Đương nhiên rồi”. Mạch Khê nghe tôi nói thì cười xòa.
“Ngoài Tam Sinh, không ai xứng với ta cả”.
Tôi vỗ vỗ vai chàng vô cùng thích thú: “Hiểu được như vậy là
tốt rồi”.
“Ta đi cáo biệt hoàng thượng, rồi đón nàng về nghỉ”.
“Vâng!”.
Hóa ra Mạch Khê không hề sống trong hoàng cung, cũng không hề
ở nhờ trong nhà của một vị đại thần