
tiếng, lạnh lùng nói: “Sao ta lại
phải giận chứ? Nàng bảo vệ ta một đời, lấy thâm mình làm khiên đỡ cho ta, thay
ta chịu nạn, ta cảm ơn nàng còn chưa đủ, nào dám giận đây?”.
Tôi mở miệng, muốn nói thực sự không biết vì sao chàng lại
giận dữ như vậy, sau đó muốn chọc vỡ các biểu hiện không hề ăn khớp với lời nói
này của chàng. Nhưng mà nhìn thấy vẻ giận dữ giữa đôi mày của chàng, tôi đã kiềm
lại không nói ra. Nỗi ấm ức trong lòng càng tăng thêm.
Nhìn thấy tôi đầy vẻ ấm ức, nước mắt lưng tròng nhìn chàng,
sắc mặt chàng đông cứng lại, lạnh lùng nói: “Không được khóc”.
Tôi vẫn giận giụa nước mắt nhìn chàng.
Đường gân xanh trên trán chàng giật giật mấy hồi, cuối cùng
chàng thở dài nói: “Thôi vậy”. Ánh mắt chàng dịu lại, đưa tay vỗ vỗ lên đầu
tôi, cười bất đắc dĩ: “Xét đến cùng thì quả thực là lỗi của ta”. Ngay sau đó sắc
mặt chàng liền sầm xuống: “Sao âm khí trên người nàng lại nặng như vậy?”.
Tôi xấu hổ che mặt: “Bởi vì nghĩ chàng sắp tới, nên em ngày
ngày đều dùng nước sông để rửa mặt chải đầu. Chàng xem bộ dạng em bây giờ,
chàng có thích không?”.
Mạch Khê trầm tư một hồi lâu.
Tôi nói: “Em ngày ngày đều thu dọn đồ đạc, mong ngóng chàng xuống.
Mạch Khê, khi nào thì chàng đi đầu thai để em cùng đi với chàng?”.
Chàng nhăn mày lại: “Cùng đi?”.
“Đương nhiên rồi”.
Chàng vung tay, một đạo kim ấn đánh lên người tôi: “Trong
năm mươi năm, nàng không được ra khỏi âm phủ”.
Tôi kinh hoàng: “Vì sao? Chàng đã hứa để em sống ở nhân gian
ba kiếp rồi mà”.
“Không sai, chỉ có điều ta yêu cầu nàng năm mươi năm nữa mới
đi mà thôi”.
“Nhưng chàng cũng đã đồng ý để cho em quyến rũ chàng rồi”.
“Năm mươi năm sau nàng có thể đi quyến rũ”.
“Nhưng lúc đó thì chàng đã thành ông già lụ khụ gần đất xa
trời rồi. Khi em tìm thấy chàng, thời gian ở cùng nhau sẽ rất ít!”.
“Nếu vậy thì đừng tìm nữa”.
Nói xong chàng sải bước đến cầu Nại Hà. Tôi tức đến mức nắm
lấy một nắm bùn ném thẳng vào gáy chàng.
Chàng quay lưng lại phía tôi, tôi không biết vẻ mặt của
chàng thế nào, chỉ thấy Mạnh Bà đột nhiên quỳ xuống, dập đầu xuống đất nói: “Thần
quân thứ tội”.
Lúc này tôi mới nghĩ ra, bùn đất trên đường Hoàng Tuyền bị vạn
quỷ giẫm đạp lên, chính là thứ cực kỳ nhơ bẩn trong tam giới. Tôi ném bùn này
lên đầu chàng, đối với một thần quân trên trời mà nói, là một sự sỉ nhục cực lớn.
Chàng nghiêng mặt, giọng thoáng chút lạnh lùng: “Ta không muốn
nàng trở thành kiếp số của ta”.
Lời này thật lạ lùng. Ngay lúc đó tôi không hiểu được, chỉ
nhìn chàng đầu không ngoảnh lại uống bát canh Mạnh Bà, nhập luân hồi đi mất.
Nhất định là chàng ghét tôi phiền phức nên không muốn sống
cùng tôi rồi. Nghĩ như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy chua xót vô cùng, nhào đầu
vào trong hòn đã, òa khóc ngon lành.
Nếu nghe người khác ức hiếp tôi, tôi nhất định sẽ ức hiếp lại
gấp mười lần, nhưng Mạch Khê ức hiếp tôi… Chàng ức hiếp tôi, tôi lại chỉ có thể
để cho chàng ức hiếp. Đã đánh không thắng được, lại còn không từ bỏ được.
Không biết tôi đã khóc bao lâu, phía bên ngoài có tiếng gọi:
“Tam Sinh cô nương. Ôi trời, bà cô Tam Sinh của tôi ơi, đừng khóc, đứng khóc nữa”.
Tôi từ trong hòn đá thò đầu ra, mắt đỏ mọng sưng húp nhìn
người đến: “Giáp, có chuyện gì vậy?”.
Tiểu quỷ Giáp day trán lắc đầu nói: “Mấy ngày nay nước chảy
ra từ hòn đá của cô làm sông Vong Xuyên dâng lên mấy mét rồi. Một hòn đá khóc đến
mức này thì thật không tưởng tượng nổi. Diêm Vương đặc biệt lệnh cho tôi đến chỗ
cô giúp cô khai thông tư tưởng.
Tôi gật gật đầu, vô cùng suy sụp đi theo Giáp đến điện Diêm
Vương.
Diêm Vương nhiệm kỳ này không gầy gò nhưng lại tham ăn. Lúc
tôi nhìn thấy Diêm Vương, ông ta đang nắm chặt miếng móng giò mà gặm một cách cực
kỳ khoái chí.
Tôi gật đầu chào ông ta: “Diêm vương”.
“Ồ, Tam Sinh đến rồi”. Ông ta huơ tay một cái, tiểu quỷ bên
cạnh mang đến cho tôi một cái móng giò, trông ngấy đến mức mắc ói. Tôi liền xua
xua tay bảo tiểu quỷ lui xuống.
Diêm Vương liếc tôi một cái, nói: “Nghe nói mấy ngày nay người
vì Mạch Khê thần quân mà đau lòng”.
Nghe thấy tên Mạch Khê, mũi tôi cay cay, lại trở về bộ dạng
rưng rưng nước mắt.
“Đừng, đừng, đừng!”, ông ta nói liền mấy tiếng ngăn tôi lại.
“Hôm nay ta tìm ngươi đến là để giải nút thắt trong lòng ngươi, nếu như ngươi
khóc nữa, chỉ sợ nước Vong Xuyên sẽ dâng ngập mất”.
Diêm Vương quệt miệng một cái nói: “Tam Sinh, ngươi có biết
Mạch Khê thần quân lần này xuống hạ giới phải lịch qua ba kiếp nào không?”.
Tôi lắc đầu nói không biết.
“Yêu mà phải biệt ly, ghét mà phải gặp gỡ, cầu nhưng lại
không được. Ba kiếp này chính là ba kiếp khổ trong tám kiếp khổ của nhà Phật.
Thần quân kiếp trước đã lịch qua kiếp yêu mà phải biệt ly. Trên sổ Mệnh Cách của
Ti Mệnh Tinh Quân viết rằng, Mạch Khê thần quân và Thi Sảnh Sảnh con gái đại tướng
quân có tình cảm với nhau, nhưng vướng nỗi không cùng một chiến tuyến, một đời
sinh ly, là kiếp khổ ‘yêu mà phải biệt ly’. Nhưng mệnh cách của ngài bị sự xuất
hiện của ngươi phá vỡ. Ngài vốn dĩ một đời cô độc khổ sở, nhưng bởi vì gặp gỡ
ngươi, ở cùng ngươi lâu năm