
à loạn thơ sao, chỉ có thể miễn cưỡng coi như là thủ vè. Dọc thoe đường
đi, nàng liền đắm chìm trong niềm vui thú ngắm trăng, căn bản liền quên cảnh
cáo của Mạt Vô Ngân.
Khởi Diệu đi vào thư phòng, liền thấy ngọc hoàn trên bàn, nàng cao hứng đi lên
trước đem ngọc hoàn cầm đeo lên tay, tránh đánh mất. Ân! Thật vừa vặn đây, hình
như là đặc biệt làm vì nàng.
Bất chợt, mí mắt nháy, lần này nháy thật nhanh, giống như sắp có chuyện gì phát
sinh.
Ông trời phù hộ! Lần trước mí mắt phải nàng nháy lợi hại như thế nào, chính là
trước khi máy bay rơi xuống. Lần này lại không biết được có chuyện lớn gì sắp
xảy ra, phải nhanh trở về phòng!
Nàng vội vàng xoay người hướng ngoài cửa, loáng thoáng, nàng nghe thấy thanh
âm.
Một loại làm cho người ta rợn cả tóc gáy, máu đông lại khóc thét. Thanh âm gào
khóc kia tương đối nhỏ, nếu không phải quanh mình an tĩnh ngay cả cây kim rớt
xuống cũng nghe được, nàng căn bản sẽ không chú ý.
Thân thể Khởi Diệu giống như hóa đá, trong đầu trống rỗng, không biết là mình
nên chạy, hay là dũng cảm nhìn xem?
Không biết là bao lâu, thanh âm gào khóc biến mất, Khởi Diệu thở phào nhẹ nhõm,
nhưng ngay sau đó lại có tiếng rên rỉ truyền ra.
“Ta vào a! Có người bị thương sao?” Bản năng thầy thuốc thúc giục nàng mau sớm
chữa trị cho bệnh nhân, Khởi Diệu quên sợ hãi, quay đầu lại cẩn thận tìm kiếm
nguồn gốc thanh âm.
Thanh âm rõ ràng là từ nơi này truyền ra, nhưng là tại sao không có ai đây? Kỳ
quái! Khởi Diệu đứng ở bàn đọc sách trước vách tường, nghi ngờ suy nghĩ. Chẳng
lẽ đằng sau tường có mật thất?
“Đúng rồi, trong này nhất định có mật thất tồn tại, cổ nhân thích nhất đồ chơi
này.” Sau khi nghĩ thông, Khởi Diệu bắt đầu tìm kiếm chốt mở mật thất, vừa cố
gắng hồi tưởng những điều viết trong tiểu thuyết võ hiệp, chốt mở bình thường
đều là ở bàn đọc sách gần mật thất, bình hoa, giá sách, thậm chí là trong sách.
Nàng giơ cao ánh nến, cẩn thận nhìn phụ cận bàn đọc sách.
Bình hoa phía sau bàn đọc sách tựa hồ có dấu vết bị chạm qua. Bởi vì buổi chiều
lúc nàng sửa sang lại, chỗ đặt bình hoa hiện tại cùng bây giờ bất đồng, xem ra
là có người di chuyển.
Khởi Diệu đi tới trước bình hoa, để nến xuống, thử dò xét xem bình hoa bị di
chuyển thế nào. Quả nhiên, vách tường xoay mình mở ra một cái cửa nhỏ.
Nàng cẩn thận cầm nến, đi vào phía trong cửa dò xét. Không ngoài dự đoán, sau
cửa nhỏ là một hành lang không biết đi đến nơi nào, tiếng rên rỉ có thể nghe
thấy rất rõ ràng.
Khởi Diệu cầm cao ngọn nến, chiếu sáng một mảng tối phía trước, đứng ở chỗ ngoặt
cầu thang, nàng hiện tại càng thêm muốn phát minh ra đèn điện.
Nàng hít một hơi, nói mấy câu khích lệ với bản thân, liền bắt đầu đi xuống, mỗi
bước đều vô cùng cẩn thận, để tránh trật chân rồi té; nếu là không đi từng
bước, nàng có thể sẽ thẳng tắp ngã xuống dưới, hơn nữa tuyệt đối ngã chổng vó,
sưng mặt sưng mũi. Lần này cũng không có Mạt Vô Ngân tới đón, Khởi Diệu tự giễu
nghĩ.
Bóng tối hai bên thang lầu giống như quái thú, uy hiếp muốn nuốt ánh nến trên
tay Khởi Diệu. Nàng càng đi xuống, sợ hãi càng sâu, Khởi Diệu cơ hồ muốn hát
vang quân ca lấy thêm can đảm. Nếu không phải là ý thức trách nhiệm thầy thuốc,
cùng với nghe tiếng rên rỉ chịu đựng làm người ta đau lòng, sợ rằng nàng đã sớm
nhanh chân chạy mất.
Cuối cùng, nàng cũng đi tới chỗ cuối hành lang, khom lưng, tiến vào bên trong
mật đạo. Tại thạch thất rộng lớn, Khởi Diệu giơ cao cây nến, tìm kiếm nguồn gốc
thanh âm. Sau đó, nàng nhìn thấy nó, nàng không biết là bây giờ nên buông lòng,
hay là đề cao cảnh giác?
***
Là nó, con đại hắc lang!
Mấy ngày nó mất tích, Khởi Diệu vẫn rất lo lắng, cho nên khi nàng làm việc ở
Bắc viện, từng nghĩ tới muốn tìm nó, những là không tìm được, thật không nghĩ ở
chỗ này phát hiện nó.
Hắc lang vừa thấy Khởi Diệu tiến vào thạch thất, phút chốc đứng lên, từ sâu
trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ thật thấp, nghe giống như là tức giận trách
cứ.
Khởi Diệu đem cây nến đặt ở cái bàn nhỏ duy nhất trong phòng, cả thạch thất
nhất thời sáng lên, bên trong trừ một cái bàn cùng giường, không hề có những
vật khác. Nhìn xong toàn cảnh xung quanh, Khởi Diệu xoay người tra xét bằng hữu
của nàng.
“Trời ạ! Sao lại có người nhẫn tâm như vậy đây?” Nàng khiếp sợ vạn phần nhìn
xích quấn quanh người hắc lang, vì phòng ngừa nó trốn thoát, xích to kinh
khủng. Rất rõ ràng, hắc lang ra sức giãy giụa quá mức, bởi vì nó giãy giụa,
khiến cho xích khảm vào bên trong thịt nó, máu tươi từng giọt theo xích chảy
xuống đất, thấy thế Khởi Diệu nhịn không được đau lòng.
Khởi Diệu muốn đến gần nó, nó lại hung hãn lộ ra răng nanh, trước ngực lông
dựng lên, giống như muốn dọa cho Khởi Diệu chạy.
“Hắc! Ngươi sẽ không quên ta đi? Ta chính là người cho ngươi ăn pizza a!” Khởi
Diệu nhắc nhở hắc lang.
Hắc lang căn bản không nghe nàng, nó cong người đứng dậy, tức giận đối với nàng
gầm gừ.
“Được rồi, được rồi, không nhớ rõ thì thôi! Cũng đừng hung dữ như thế!” Nàng
tiếp tục dụ dỗ, “Ta chỉ là muốn xem một chút thương thế trên cổ ngươi. Nếu như
ngươi k