
rét lạnh như vậy, sói không có
thức ăn mới từ trong núi sâu chạy ra làm hại thôn dân. Rốt cuộc bây giờ xảy ra
chuyện gì, sao bầy sói lại chạy tới đây?
Nàng
nhìn quanh phòng, cuống quít từ trong chăn bò ra, phủ cho mình thêm một cái áo
da, nhảy xuống giường, cầm ghế chặn chặt cửa lại. Sau đó lại lấy trong góc ra
một cái búa, nắm lấy, lần nữa bò lên trên giường, nằm sấp bên cửa sổ khẩn
trương nhìn ra bên ngoài. Nàng nghĩ, nếu sói xông đến đây, dù sao nàng cũng có
thể chống đỡ.
Lúc
này, nàng liền nghe thấy tiếng kêu lớn không biết của hán tử nhà nào trong
thôn: "Mau, đánh sói, sói ở bên đó!"
Trong
tiếng rầm rì lại có người hô to: "Bên kia, có người ở bị sói đuổi
theo!"
Bị sói
đuổi theo, rốt cuộc là người nào?
Mai Tử
chợt nhớ tới bọn cướp trước kia, lập tức ngộ ra, chẳng lẽ đám người kia ở trong
núi sâu gặp phải sói, kết quả bị sói đuổi theo đến đây?
Đang
hoãng loạn, Mai Tử nghe thấy một giọng nói trầm thấp tràn đầy khí lực hét lớn:
"Nhanh đốt lửa lên!"
Lại
nghe hắn hướng ngọn núi đối diện bên kia hô to: "Chạy qua đây nhanh
lên!"
Lòng
Mai Tử lập tức thắt chặt, là Tiêu Kinh Sơn.
Được
nhắc nhở, lúc này mọi người mới phản ứng lại, thế là bên ngoài lập tức sáng
bừng lên, cây đuốc, củi đốt, cái gì có thể đốt đều đốt lên, cả thôn chìm trong
ánh lửa.
Mai Tử
nhớ tới lời Tiêu Kinh Sơn dặn dò, cắn môi do dự, sau đó vẫn kéo cái ghế ra, mở
cửa tìm một cây củi, nhúng một chút dầu, đốt lên. Có nam nhân kia ở bên ngoài,
nàng không sợ, nhưng nàng cũng không thể núp trong phòng chuyện gì cũng không
quan tâm. Nàng nghĩ thêm một chút lửa, là có thể thêm một phần uy lực.
Chỗ xa
trong núi truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng gào thét, thậm chí còn có
tiếng kêu khàn khàn thống khổ, mấy giọng nói này càng ngày càng gần. Mai Tử đang
ở cửa, nàng nghe những tiếng động kia giống như là chạy thẳng tới nhà nàng, thế
là vội vã nâng đuốc lên tiến vào nhà, nằm ở bên cửa sổ cầm lấy củi đốt nhìn ra
phía ngoài.
Nam
nhân trong thôn cũng cầm đuốc chạy lại đây, bọn cướp chạy trối chết cũng tiến
vào thôn. Mai Tử nghe Tiêu Kinh Sơn chỉ huy những người đó tránh vào thôn
trước, bọn cướp đều đã bị thương, Tiêu Kinh Sơn liền để người dẫn bọn họ đến
nhà hắn.
Mai Tử
nghe vậy, đẩy cửa đi ra ngoài, mở cổng ngoài kêu bọn họ tiến vào. Bọn cướp
đường được Trần Hồng Vũ dẫn lại đây, Mai Tử dựa theo ánh lửa mà nhìn, bọn cướp
người nào cũng gầy trơ cả xương rất thê thảm, nếu như lúc đầu trông thấy bọn họ
thì chỉ có cảm giác hung ác, bầy giờ thì nhìn giống như ác quỷ. Hơn nữa bầy ác
quỷ này còn mang theo vết thương, thậm chí da thịt trên cánh tay cũng bị xé
rách.
Mai Tử
thấy vậy, vội vã dẫn bọn họ vào nhà, lấy cây đèn dầu thường ngày không nỡ dùng
ra, lại lấy hộp thuốc trị thương của Tiêu Kinh Sơn, lần lượt bôi thuốc cho bọn
họ, xé rách vải trắng băng bó qua.
Trần
Hồng Vũ vốn không yên lòng nên đi theo vào, lúc này thấy Mai Tử xử lý một cách
thỏa đáng, mình căn bản không giúp được gì, liền nói một tiếng với Mai Tử, từ
trong sân nhà nàng ôm một đống củi đi ra ngoài, đương nhiên cũng thuận tiện cầm
cây củi được Mai Tử đốt lên kia đi.
Một lúc
sau, phụ nữ trong thôn cũng chạy ra, ôm củi nhà mình đốt lên, gia nhập với hàng
ngũ nam nhân. Thế là, lập tức thôn Bích Thủy nho nhỏ ánh lửa sáng một góc trời,
tiếng kêu chấn động rừng núi.
Bầy sói
kia thật sự sợ lửa, nghe thấy tiếng kêu động trời bên này, lại thấy ánh lửa
khắp nơi, nên cũng không dám đuổi lại đây, chỉ ở một chỗ xa trong núi kêu gào,
hai bên cứ như thế đối đầu.
Bọn
cướp ngồi trên ghế trong phòng, có ngồi dưới đất, nhà tranh nho nhỏ chật kín
người. Thiếu niên tuấn tú lúc đó bị Tiêu Kinh Sơn nhắm bắn bị thương nhẹ nhất,
Mai Tử vẫn bôi qua thuốc, băng bó cho hắn. Thiếu niên rất là bất ngờ, gục đầu
xuống mất nhuệ khí áy náy cực kỳ nói: "Chúng ta không phải cố chạy đến
thôn các ngươi, làm cho các ngươi bị sói gây rối."
Mai Tử
lắc đầu lại xòe tay: "Sao lại nói vậy, các ngươi cũng không cố ý, ở trong
núi chịu không ít khổ a."
Thủ
lĩnh bọn cướp bị thương nặng nhất, trên đùi bị sói cắn một miếng, Mai Tử không
dám xử lý bậy bạ, chỉ lau qua miệng vết thương rồi bôi thuốc băng bó cho hắn.
Trong lúc băng bó, Mai Tử nhìn đến cũng phải đau lòng, thủ lĩnh bọn cướp thế
nhưng không kêu tiếng nào.
Lúc này
thủ lĩnh bọn cướp đang buồn bực không biết nghĩ gì, nghe thấy lời này, chợt bật
ra một câu: "Các ngươi yên tâm, bầy sói này, chúng ta sẽ nghĩ cách đuổi
đi, tuyệt đối sẽ không gây họa hại các ngươi."
Mai Tử
nghe, trong lòng càng thêm áy náy, thật ra lúc đó nếu không phải người trong
thôn mình bắt họ chạy vào trong núi, thì chuyện này cũng không xảy ra.
"Chuyện
này thực sự không trách các ngươi, bầy sói trước kia cũng có lúc cực kỳ đói đến
trong thôn quậy phá, chẳng qua là không nhiều như thế mà thôi." Mai Tử rất
nghiêm túc nhìn thủ lĩnh bọn cướp nói.
Ai dè
thủ lĩnh bọn cướp lại thở dài: "Mà thôi, chuyện này phải trách thủ hạ của
ta quá ngu ngốc, rãnh rỗi không có việc gì làm lại đi bắt sói con, kết quả chọc
cả đàn sói truy đuổi