
úi đầu nhìn thì thấy lửa đã cháy ra bên
ngoài, sợ hãi "A ——" một
tiếng la lên.
Tiêu
Kinh Sơn thấy vậy, vội vã chạy lại, giúp nàng dập tắt lửa, rồi cầm tay nàng xem
kỹ. Mai Tử thẹn thùng đỏ mặt, lắp bắp nói: "Thật ra không bị gì, chỉ là
nóng một chút, nhưng không bị bỏng."
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng quả thật không bị thương, lúc này mới yên tâm, vừa ngẩng
đầu, liền thấy hán tử râu quai nón Cảnh An nhìn chằm chằm lại đây, mắt trợn
tròn.
Hắn cà
lăm hỏi: "Này…này…này là chị dâu?"
Tiêu
Kinh Sơn đứng lên, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Mai Tử
cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật mất mặt, nhưng lúc này cũng chỉ có thể
đỏ mặt đứng lên, nhìn hán tử râu quai nón cười gật gật đầu.
Cảnh An
râu quai nón như cũ phản ứng có chút chậm chạp, trừng mắt lầm bầm nói:
"Đại ca. . . . . Huynh mà cũng lấy vợ. . . . . ." Hắn không những đã
lấy vợ, hơn nữa còn có dáng vẻ của một nam nhân tốt dịu dàng quan tâm a.
Tiêu
Kinh Sơn nhíu mày: "Thế nào, rất kỳ lạ?"
Cảnh An
cuống quít lắc đầu: "Không không không không." Vừa nói hắn vừa vội vã
cúi người làm lễ với Mai Tử nói: "Tại hạ họ Lỗ tên Cảnh An, là huynh đệ của
đại ca, gặp qua chị dâu."
Mai Tử
cũng vội vàng cười, đáp lễ với hắn.
Lúc này
Cảnh An mới nghiêm chỉnh quan sát Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn. Chỉ thấy hai người
một cao lớn một nhỏ xinh, một giống như núi yên ổn vững vàng, một như mặt nước
trong trẻo linh động động lòng người, áo da sói hợp với áo hoa nhỏ, hán tử
trong núi cùng cô nương yêu kiều, xa xa là dãy núi tuyết phủ trắng xóa, gần đó
bờ rào khói nhẹ nhàng bay lên, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là một bức tranh
động lòng người.
Cảnh An
lại một lần nữa cảm khái: "Cuộc sống bây giờ của đại ca cũng giống như
tiên a!"
Tiêu
Kinh Sơn chỉ cười không nói, ngược lại tiểu Mai Tử, lúc đầu còn có chút e thẹn,
bây giờ thấy Cảnh A có chòm râu quai nón này nói chuyện bình dị bộc trực, lại
rất có lễ, nhất thời sinh ra hảo cảm, nhìn hắn cười nói: "Sao lại nói vậy,
người trong núi chúng ta cũng chỉ dựa vào miếng cơm hàng ngày mà sống, có thể
ăn no mặc ấm đã là tốt chuyện, làm sao có thể so sánh với thần tiên."
Cảnh An
thấy nàng nói thế, lại hành lễ hỏi: "Chị dâu, mấy ngày này vẫn tốt cả
chứ?"
Mai Tử
nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liếc nhìn Tiêu Kinh Sơn bên cạnh, cuối cùng lấy
dũng khí nghiêm túc nói: "Vẫn tốt, ta chỉ mong bên ngoài không cần xảy ra
chiến tranh. Vì trận chiến này nên nhà ta phải đóng thuế, chúng ta đâu thể kham
nổi nhiều như vậy a."
Cảnh An
nghe vậy nghẹn lời, khuôn mặt đỏ ửng, một lúc sau mới trừng mắt nói: "Chị
dâu nói đúng, nói đúng"
Lúc
sau, Cảnh An cũng rời đi. Buổi tối hôm đó Mai Tử nằm trên ngực Tiêu Kinh Sơn
hỏi: "Hắn là bằng hữu chàng quen biết ở bên ngoài?"
Tiêu
Kinh Sơn "Ừ" một tiếng.
Mai Tử
vuốt vuốt hai điểm nhỏ trên ngực hắn, sau đó hỏi: "Các chàng ở bên ngoài
quen biết hoàng thượng, người thu thuế chúng ta sao?"
Tiêu
Kinh Sơn lần nữa "Ừ" một tiếng.
Mai Tử
bỏ qua hai điểm nhỏ, đầu ngón tay thuận theo vết sẹo bây giờ nhìn lại đã tuyệt
không còn hung ác kia đi xuống: "Hắn đến tìm chàng là muốn chàng ra ngoài
giúp hắn đánh giặc sao?"
Tiêu
Kinh Sơn vẫn tiếp tục "Ừ", giọng nói lần thứ này có chút âm u.
Mai Tử
quấy nhiễu sờ mó loạn xạ trên người hắn, tay dần dần dùng lực: "Vậy chàng
có theo hắn rời khỏi không?"
Tiêu
Kinh Sơn nheo mắt lắc đầu: "Ta đâu dám a."
Mai Tử
không hiểu, chớp mắt ngẩng đầu nhìn: "Vì sao không dám?"
Tiêu
Kinh Sơn nheo con ngươi nhìn nàng, con ngươi sâu không thấy đáy: "Có nàng,
tiểu Mai Tử quấn lấy ta như vậy, ta đi sao được?"
Mai Tử
liền làm tới, ngồi trên người hắn, hư hỏng cúi đầu nhìn hắn: "Ta quấn lấy
chàng, chàng sẽ không rời khỏi sao? Vậy ta sẽ quấn chàng thật chặt, làm chàng
thở không ra hơi luôn."
Tiêu
Kinh Sơn là loại người nào, nương tử nhà hắn đã khiêu khích như thế, hắn thật
không thể làm người lương thiện. Dĩ nhiên là phía dưới vừa nhấc, đỡ lấy nàng
dẫn xà nhập động.
Nếu hắn
không ra uy, thần khí của nương tử nhà hắn sẽ giống như con cọp, nhưng chỉ cần
hắn hơi phát uy, nàng trong nháy mắt liền biến thành con mèo nhỏ mềm mại hừ hừ
cầu xin tha thứ.
Kể từ
khi Cảnh An râu quai nón đến đây, người trong thôn đối với Tiêu Kinh Sơn càng
thêm tò mò, nhưng mà tò mò này phát triển theo hướng tốt nha. Có người quen
biết liền trực tiếp hỏi: "Kinh Sơn à, trước kia huynh ở bên ngoài làm gì
vậy?"
"Làm
trong quân đội, đánh trận, giết người."
Người
hỏi lời này sờ sờ lỗ mũi, bị mấy từ "giết người" kia làm sợ hãi giật
mình, nhưng lập tức liền suy nghĩ hiểu rõ: "Nhất định là giết người xấu,
người xấu giống như bọn cướp ngày trước!"
"Không
khác là mấy."
Đối
phương giơ cao ngón tay cái: "Tốt lắm, trước kia ta biết huynh không phải
người tầm thường, bây giờ mới rõ, Kinh Sơn của chúng ta ở bên ngoài là đại anh
hùng!"
Người
khác ngay lập tức phản bác: "Cái gì mà đại anh hùng ở bên ngoài, ta thấy
Kinh Sơn đại ca ở thôn chúng ta cũng là Đại Anh Hùng! Mấy người trong núi gần
đây cũng biết chuyện Kinh Sơn đại ca tay không đối phó với cướp, một mũi tên