
phóng ra bọn cướp liền sợ vãi cả quần tiến trốn trong núi sâu không dám xuất
hiện nữa."
. . . .
. .
Bỏ qua
bỏ qua, chúng ta tạm thời bỏ qua, dù sao đây chỉ là mấy lời nói nhàn rỗi hàng
ngày của dân chúng trong thôn mà thôi. Nhưng chớp mắt mùa đông qua, nội dung
trong mấy lời nói nhàn hạ đã hơi có thay đổi.
"Nghe
gì chưa, nghe gì chưa? Từ nay về sau thôn chúng ta không cần đóng thuế rồi
!"
"Nghe
nói, đâu chỉ có thôn chúng ta, tất cả các thôn trong núi chúng ta đều không cần
đóng thuế!"
"Đúng
vậy đúng vậy, trưởng thôn chúng ta nói, hoàng ân to lớn, nói là muốn miễn thuế
cho cả huyện chúng ta, hơn nữa còn nghe nói là sau này tất cả đều miễn, không
cần nộp."
Mọi
người truyền cho nhau nghe, ai cũng vui mừng khôn xiết, tại cuộc sống trong
thôn nhỏ vui vẻ yên bình như vậy, có một nam tử đang cởi trần đốn củi.
Mai Tử
từ trong phòng lấy áo da dê ra cho hắn: "Chàng mặc vào đi, đừng cởi trần
như vậy, nếu bị lạnh thì phải làm sao bây giờ?"
Tiêu
Kinh Sơn ngẩng đầu cười, hàm răng trắng tinh chỉnh tề có thể so với tuyết đầu
xa: "Không sao, nàng thấy ta giống người dễ bị lạnh lắm sao?"
Mai Tử
nhìn, chỉ thấy trên ngực hắn đỗ mồ hôi hột, giọt mồ hôi thuận theo vết sẹo đi
xuống; Mai Tử lại tới gần xem, chỉ thấy hơi nóng bừng bừng tỏa ra trên búi tóc
của hắn.
Mai Tử
bật ra cười: "Chàng quả thực không sợ lạnh, đốn củi cho tốt, tối nay cho
chàng ăn ngon."
Tiêu
Kinh Sơn giơ tay chém xuống, bắp thịt trên bả vai nổi lên, sức lực của hắn kinh
người, một khối củi thật chắc liền bị chẻ thành hai nửa.
Hắn
nhìn khối củi bị chẻ làm hai, ngước mắt nhìn nương tử của mình cười: "Muốn
ăn cái gì cũng được sao?"
Mai Tử
thấy thần sắc trong con ngươi hắn, biết hắn không có ý tốt, thuận tay từ cửa sổ
nắm một nắm tuyết tùy tiện ném qua: "Chàng cái người xấu này, cho chàng ăn
gì thì chàng ăn cái đó a."
Sức lực
của Mai Tử đâu có bao nhiêu, nắm tuyết kia bay đầy trời, căn bản không trúng
người Tiêu Kinh Sơn, chỉ có một hai bông tuyết nhỏ bay tới cạnh người hắn.
Tiêu
Kinh Sơn giơ tay lên, từ không trung bắt lấy một ít tuyết nắm trong tay:
"Muốn cho ta ăn tuyết sao?"
Tuyết ở
trong lòng bàn tay ấm áp lập tức tan chảy, hóa thành nước.
Chẳng
qua chỉ là một giọt nước, nhưng hắn lại xem như ngón tay mềm của nàng.
Buổi
tối này, Tiêu Kinh Sơn vốn tính toán ở trên giường ôm nương tử mình nhiệt tình
một phen. Nhưng khi hắn mới chui vào chăn ôm lấy thân thể mềm mại, liền nghe
thấy tiếng vang ở bên ngoài.
Cái
tiếng "Grrrrrrú " cao vút này, trong đêm đông tại núi lớn trầm tĩnh
lại cực kỳ khiến lòng người sợ hãi.
Đó là
tiếng sói tru.
Không
phải một có một con sói đang hú, mà là một đám sói đang hú.
Đêm
đông, người trong núi không phải là chưa từng nghe qua sói tru, nhưng này là lần
đầu tiên, tiếng tru cao như thế, rõ ràng, dồn dập, rõ ràng...rõ ràng đang ở
ngay bên thôn. Cùng với này tiếng sói tru, còn có tiếng móng ngựa lờ mờ, tiếng
kêu khóc.
Mai Tử
ở trong lòng Tiêu Kinh Sơn nhất thời cứng đờ, run rẩy nói: "Sói, sói vào
thôn?"
Mai Tử
không nghe Tiêu Kinh Sơn trả lời, nàng chỉ nghe bên ngoài có người sợ sệt hô to
kêu: "Sói, sói đến!"
Có
tiếng ngựa hí vang, tiếng hí kia mang theo sợ sệt tột độ.
Chó
sủa, lừa ở trong chuồng luống cuống đá đông đá tây, gà cũng kêu loạn xạ.
Tiêu
Kinh Sơn nhổm người, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Nằm ở trên
giường, Mai Tử áp chặt lấy hắn, cảm thấy cả người hắn căng cứng lại.
Tiêu
Kinh Sơn nhìn ra bên ngoài, cuối cùng cúi đầu xuống nhỏ giọng căn dặn: "Ở
trong phòng, lần này tuyệt đối không được đi ra ngoài!" Nói xong, hắn liền
lật người xuống giường, tùy tiện mặc quần áo, lại cầm cung tên treo trên tường
đi ra cửa, ra đển cửa còn dặn dò một câu: "Đóng chặt cửa lại!"
Mai Tử
run run rẩy rẩy từ trên giường lật người, úp sấp về phía cửa sổ nhìn ra phía
ngoài, chỉ thấy xa xa trong núi có mấy một đôi mắt màu lam, đốm nhỏ li ti trong
đêm tối của núi rừng lại sáng ngời khác thường.
Mai Tử
hít một hơi, đó là sói a!
Nàng
chưa từng thấy sói, nhưng đã nghe cha kể về nó. Vào buổi tối, mắt sói có màu
lam, cũng có khi màu lục .
Trong
thôn bây giờ đã loạn thành một đống, có người chạy ra, dường như còn dắt theo
chó, tiếng chó sủa điên cuồng hòa cùng với đám chó trong thôn kêu thất thanh.
Vậy mà tất cả đều không thể lấn át tiếng hô có sói đằng xa làm người ta kinh
tâm kia.
Sau đó,
trong âm thanh hỗn loạn bên ngoài, có một tiếng hô lớn tê tâm liệt phế kêu:
"Chạy qua bên kia, mau!"
Tim Mai
Tử giật thót một cái, giọng nói này đến từ ngoài thôn, ở trong núi. Tiếng nói
dồn dập, vô cùng sợ sệt, rốt cuộc là ai, là ai ở trong núi chọc tới bầy sói?
Tay của
nàng nắm chặt song cửa sổ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ra ngoài. Bầu trời
đêm thăm thẳm lấp lánh ánh sao, phía dưới, ở trong khu rừng u ám thần bí cũng
có tinh quang màu lanh lòe lòe. Nàng nhất thời không phân biệt rõ đâu là mắt
sói, đâu là ánh sao.
Cả
người Mai Tử bắt đầu run nhẹ, lúc nhỏ nàng nghe mấy cụ già kể chuyện bầy sói
làm hại thôn. Chuyện đó cũng xảy vào mùa đông