
ể tỏa sáng rực rỡ bốn phương như vậy.
Cô
nương kia thấy Mai Tử nhìn chằm chằm mình, nhìn đến rau dại trong tay rớt ra
cũng không biết thì không khỏi cười ra tiếng: "Tỷ nhìn cái gì vậy?"
Mai Tử
thấy cô nương hỏi mình, lúc này mới bình tĩnh trở lại, lập tức trên mặt có chút
phát nóng, mím môi cười ngượng ngùng nói: "Ta nhìn muội."
Cô
nương kia càng thấy kỳ quái, sờ sờ má nói: "Tỷ nhìn muội làm gì? Trên mặt
muội có gì sao?"
Mai Tử
nhặt rau rơi trên mặt đất, ngẩng đầu cười nói: "Trên mặt muội không có gì,
rất sạch. Ta nhìn muội vì muội thật đẹp." Nói xong nàng lệch đầu ra cười,
bổ sung nói: "Là người đẹp nhất mà ta từng gặp."
Mai Tử
biết mình ở trong thôn cũng coi như không tệ lắm, nhưng lúc thấy cô nương này,
nàng mới biết mình tối đa cũng chỉ là cỏ dại hoa dại thuận mắt bên đường. Mà vị
này thì sao, chính là giống như giọt sương trong suốt sáng ngời sớm mai, chính
là giọt sương được ánh mặt trời chiếu sáng, làm người ta nhìn thấy liền cảm
thấy thoải mái.
Cô
nương kia nghe Mai Tử nói như thế, cũng rất kinh ngạc, kinh ngạc đến miệng mở
to, cười.
Mai Tử
thấy nàng ta cười càng không hiểu, cho nên nàng hỏi: "Ta nói cái gì sai
sao?"
Cô
nương kia cười đến gập người xuống trước ngửa người ra sau, cuối cùng ôm bụng
nói: "Ai u, nghe lời tỷ nói này, trong lòng muội thật là hưởng thụ a! Chưa
bao giờ có người khen muội như thế."
Mai Tử
càng thêm không hiểu: "Muội vốn rất đẹp mà, chẳng lẽ người khác không có
khen muội như vậy sao?" muội muội Mai Tử , Chu Đào từ nhỏ nhìn vào đã làm
người ta vui vẻ, người khác đều khen nàng.
Cô
nương kia cuối cùng cũng ngưng cười, xoa xoa bụng thở dài nói: "Thật sự là
không ai khen muội như vậy cả, tỷ á, đúng là chưa thấy qua người đẹp chân chính
là cái dạng gì."
Đang
nói lời này, cô nương kia lật người xuống ngựa, đánh giá Mai Tử hỏi: "Tỷ
tên là Mai Tử, đúng không?"
Mai Tử
vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, ta tên là Mai Tử, làm sao muội biết?"
Cô
nương kia đắc ý cười nói: "Muội chẳng những biết tỷ tên là Mai Tử, còn
biết tỷ là phu nhân của Tiêu Đại tướng quân."
Mai Tử
nghe lời này, hai mắt tỏa sáng: "Muội quen chàng sao?"
Cô
nương kia càng phát ra đắc ý, gật đầu nói: "Chẳng những quen, còn rất
quen! Vì thế lúc này muội mới len lén chạy lại đây, cố ý gặp tỷ a." Nàng
khoanh tay trước ngực lên xuống trước sau quan sát Mai Tử: "Không nghĩ là
Tiêu đại ca lại cưới một phu nhân biết nói đùa như thế."
Mai Tử
nghe vậy mới biết cô nương này là người quen cũ của Tiêu Kinh Sơn, nàng không
khỏi có cảm giác xú nàng dâu ra mẳt cha mẹ chồng. Lại thấy ánh mắt cô nương kia
đánh giá mình không kiên kị gì, không nhịn được ngượng ngùng cười.
Ánh mắt
cô nương kia cuối cùng cũng rơi xuống tay Mai Tử, cúi người nhìn chằm chằm rổ
rau hỏi: "Đó là cái gì?"
Mai Tử
nghe nhắc tới rổ rau dại thì đáp: "Đây là để nấu canh."
Cô
nương kia lạ lùng "À" một tiếng, sờ môi mọng nói thầm: "Chẳng lẽ
Tiêu đại ca về đến nhà thì ăn cái này để sống sao?"
Mai Tử
nghe lời này, không nhịn được buồn cười, nghiêm túc đáp: "Đương nhiên
không chỉ ăn món này. Thường ngày chúng ta sẽ dùng những thứ rau này nấu thành
canh, chúng ta gọi nó là canh bồi."
Cô
nương kia sờ sờ cái cằm: "Canh bồi? Này muội chưa ăn qua, ăn ngon
không?"
Mai Tử
gật đầu: "Đương nhiên ăn ngon, ngày nào đó ta làm thử cho muội ăn muội sẽ
biết."
Cô
nương kia nghe thế hai mắt tỏa sáng, mãnh liệt gật đầu nói: "Như thế rất
tốt!"
Mai Tử
thấy làn da cô ấy tựa như bạch ngọc, rất đẹp, nhưng đôi mắt sáng lóng lánh lại
lộ ra vẻ tham ăn, không khỏi vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm
người này thật là thú vị. Chỉ là không biết nàng là ai, làm sao quen biết
với Tiêu Kinh Sơn.
Cô
nương kia nhìn mặt đoán ý, đoán ra nghi vấn của Mai Tử: "Muội tên là Minh
Châu, là tiểu muội của đương kim hoàng thượng, ừ, cũng chính là công chúa trong
miệng người khác á." Nói xong nàng còn tốt bụng hỏi Mai Tử: "Tỷ biết
công chúa là như thế nào không?"
Mai Tử
đương nhiên biết, sự thật là khi nàng nghe cô nương kia tự xưng là "Công
chúa" thì đã sợ hãi giật mình, nháy mắt bối rối hỏi: "Nếu muội là
công chúa, vậy ta có phải quỳ xuống làm lễ với muội không?" Mai Tử hình
như có nghe nói qua khi gặp hoàng thượng phải làm rất nhiều lễ tiết, nhưng nàng
không biết khi gặp công chúa phải làm thế nào.
Vị Minh
Châu công chúa này cười "Hì hì", xua tay nói: "Không cần không
cần, thường ngày muội thấy mấy thứ lễ tiết kia rất phiền, với lại tỷ là phu
nhân của Tiêu đại ca thì chính là chị dâu của muội, chị dâu gặp tiểu muội không
cần để ý nhiều như vậy."
Trong
lòng Mai Tử càng vui vẻ, hơn nữa tiếng "Chị dâu" trong miệng nàng kia
phát ra cũng thân cận hơn vài phần. Nàng hỏi vị Minh Châu công chúa này sao lại
đến đây.
Minh
Châu công chúa lệch đầu ra cười nói: "Muội cố ý lại đây gặp tỷ a, đã sớm
nghe nói về tỷ, hôm nay thấy tỷ, phát hiện tỷ thật là thú vị, không trách được
Tiêu đại ca vậy mà cưới tỷ."
Nói
xong nàng cố làm vẻ thở dài nói: "Vốn muội còn nghĩ qua vài năm nữa không
ai thèm lấy muội, muội liền chạy vào