
ội xác thực chưa
ăn qua nha, ở trong cung ăn cái gì cũng chán."
Nàng
đáng thương liếc nhìn Mai Tử, nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng huynh đau lòng
chị dâu, vậy muội sẽ không ăn nữa, nhịn một chút là được." Vừa nói nàng
vừa vô tình dùng muỗng hớp một hớp cháo.
Mai Tử
thấy nàng đáng thương như vậy, liền đứng dậy cười nói: "Mà thôi, ta không
cần tự mình động tay, ta xuống chỉ cách làm cho đầu bếp là được."
Tiêu
Kinh Sơn gật gật đầu: "Cũng được, nàng đi nhanh về nhanh."
Thật ra
món canh bồi này là món mấy năm trước lương thực không đủ dùng thì sẽ làm.
Chính là dùng các loại gạo vụn tạp lương thực nấu thành cháo loãng, dùng rau
dại xắc nhỏ rồi bỏ vào nồi nấu, nấu xong lại dùng gia vị nếm qua là có thể ăn.
Phương pháp này dùng rất ít lương thực, có thể tiết kiệm, hôm nay công chúa
muốn ăn, Mai Tử cũng đành nói phương pháp ra đề người ta theo đó mà làm.
Chốc
lát sau, Mai Tử trở về, đầu bếp cũng làm xong món canh bồi bưng lên bàn. Minh
Châu công chúa vén tay áo lên dẫn đầu nếm thử, ăn xong vui thích hưng phấn nói:
"Mùi vị quả nhiên không tệ! Ăn ngon!"
Mai Tử
mím môi cười nói: "Canh bồi này có rau xanh ăn vừa ngon ngọt vừa sạch, hơn
nữa còn có nêm nếm gia vị đầy đủ, mùi vị dĩ nhiên là không tệ ."
Minh
Châu công chúa trợn mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Vẫn là chị dâu đối tốt với
muội, Tiêu đại ca vậy mà lại giấu giếm, trở lại nông thôn ăn ngon như thế mà
lại cố ý không cho muội ăn."
Mai Tử
nghe vậy "Phốc" một tiếng cười ra, giải thích nói: "Hôm nay muội
ăn cảm thấy mùi vị không tệ là bởi vì đầu bếp cho thêm nước xương hầm vào nấu
làm cho vị canh thêm ngon. Thường ngày chúng ta ở trong núi, chỉ dùng một chút
gạo vụn tạp lương thực, làm sao có thể nấu ra mùi vị hôm nay."
Minh
Châu công chúa suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, cười nói: "Thì ra là muội
trách oan Tiêu đại ca."
Ăn cơm
xong, Minh Châu công chúa vì hợp khẩu vị với món canh bồi này nên càng thêm
thích Mai Tử hơn một phần. Nàng kéo lấy Mai Tử nói chuyện này chuyện kia, lại
hướng Mai Tử nói khoác mình ở trong kinh thành có bao nhiêu ngựa, đều là cực
phẩm, lại bắt đầu nói chính mình từng ăn qua món gì, đều là mỹ vị. Minh Châu
công chúa nói phải gọi là một vẽ loạn lung tung, làm cho Mai Tử nghe đến mắt to
lấp lánh nhìn nàng, cơ hồ không thể tin được.
Minh
Châu công chúa rượu đủ cơm no nói khoác một phen, thấy chị dâu nho nhỏ nghe
mình nói không dám tin thì càng vui vẻ, cuối cùng vỗ ngực nói: "Chờ đến
khi vào kinh, thức ăn ngon, rượu ngon, mỹ nhân, tuyệt đối sẽ làm tỷ hoa mắt
loạn xạ. Muội còn có thể mang theo tỷ đi vào hoàng cung chơi, tỷ biết hoàng
cung là cái gì không?"
Mai Tử
nghe thấy thật thú vị, trong mắt đều là mong đợi: "Hoàng cung? Ta chỉ nghe
nói qua, đương nhiên chưa thấy qua a."
Minh
Châu công chúa kéo lấy tay Mai Tử dõng dạc nói: "Nếu đã là phu nhân của
Tiêu đại ca, vậy chính là chị dâu của muội, yên tâm, lúc nào muội cũng có thể
mang tỷ đi chơi. Muội còn dẫn tỷ đến sòng bạc, còn có Câu Lan viện. . . . .
."
Tiêu
Kinh Sơn chưa đi, hắn vẫn yên ổn ngồi một bên uống trà, lúc này nghe Minh Châu
công chúa càng nói càng đi xa chủ đề thì lành lạnh chen miệng vào: "Minh
Châu, muội đừng dạy hư cho nàng."
Minh
Châu công chúa nói đến hưng khởi, lúc này mới ý thức được còn có một pho tượng
thần bên cạnh, lập tức che miệng, con ngươi chuyển chuyển, nhỏ giọng nói:
"Vừa rồi muội không nói gì cả a."
Mai Tử
lại nghe rõ ràng, tò mò hỏi: "Câu Lan viện là cái gì? Cũng thú vị giống
như hoàng cung sao?"
Tiêu
Kinh Sơn trầm mặt xuống, trừng mắt nhìn Minh Châu công chúa.
Minh
Châu công chúa vội vã xem sắc trời bên ngoài một chút, kêu lên: "Ai u, trễ
như vậy rồi sao, muội phải nhanh nhanh về nghỉ ngơi thôi, muội đi nha."
Nói xong xách váy chuồn mất.
Lập
tức, trong phòng chỉ còn lại Mai Tử và Tiêu Kinh Sơn. Mai Tử từ lúc gặp lại
Tiêu Kinh Sơn còn chưa có cơ hội nói chuyện một mình với hắn. Nhưng nàng thấy
sắc mặt Tiêu Kinh Sơn không được tốt nên cũng chẳng lên tiếng hỏi cái gì là Câu
Lan viện nữa, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Tiêu
Kinh Sơn đặt ly trà trong tay xuống, trầm giọng lên tiếng nói: "Sau này ít
nghe nàng ta nói những thứ kia đi."
Trong
lòng Mai Tử cảm thấy Minh Châu công chúa này rất thú vị, nghe nàng ta nói những
thứ kia rất hay, đều là những thứ Mai Tử không biết. Nhưng Mai Tử không muốn
cãi với Tiêu Kinh Sơn nên chỉ ngoan ngoãn gật đầu một chút.
Mai Tử
gật gật đầu xong, Tiêu Kinh Sơn chợt đứng lên, đi tới trước mặt nàng.
Mai Tử
đang thấy có chút kỳ quái thì nàng liền bị hắn duỗi tay kéo một cái. Thế là
nàng nhẹ nhàng "A" lên một tiếng liền bị Tiêu Kinh Sơn ôm chặt.
Nằm
trong lòng Tiêu Kinh Sơn, lúc này Mai Tử mới cảm nhận thấy lồng ngực hắn phập
phồng rất kịch liệt.
Bàn tay
nhỏ bé ý thức bắt lấy bả vai hắn, đem mặt nhỏ chôn vào lồng ngực hắn.
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu xuống, bất mãn nhỏ giọng oán giận: "Nàng ta cuối cùng
cũng đi!"
Mai Tử
nghe lời này, ngược lại không nhịn được cười: "Người ta chỉ nói nhiều một
chút mà thôi."
Khuôn
mặt Tiêu Kinh Sơn vẫn bất mãn, "Hừ" một tiếng nó