
i: "Nàng ta
chẳng có chút ý tứ gì, cứ kéo lấy nàng nói này nói nọ."
Mai Tử
nhìn dáng vẻ này của hắn có vài phần tính tình tranh chấp trẻ con, trong lòng
cảm thấy buồn cười, nhưng lại không cười ra tiếng, chỉ nằm trong lòng hắn mím
môi cười trộm.
Tiêu
Kinh Sơn không nhắc tới chuyện đó nữa, đem cả người nàng ôm lấy, bàn tay nâng
mặt nàng lên xem xét, nhẹ giọng hỏi: "Mấy ngày này có khỏe không?"
Mai Tử
bị ánh mắt đầy lửa nóng cùng dịu dàng của hắn nhìn, có chút đỏ mặt, nhỏ giọng
nói: "Không phải Thôi phó tướng thường xuyên đưa tin qua cho chàng rồi
sao, ta đã sớm khỏe rồi."
Tiêu
Kinh Sơn thấy sắc mặt nàng lộ ra hồng nhuận dụ người, con ngươi càng phát ra
nhiệt, thanh âm trầm ách mà nói: "Vài ngày không thấy, thân mình nàng hình
như đầy đặn lên một chút."
Mai Tử chớp
đôi mắt lấp lánh, gật gật đầu nói: "Ừ, chắc là ở đây nhàn đến vô sự nên uể
oải."
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng mập lên nên càng tăng thêm vài phần vẻ đẹp ngây ngô, nhịn
không được cúi đầu cười ra tiếng: "So với lúc mới gả cho ta thì mập hơn
nhiều, sau này nếu cứ mập thêm như vậy nữa, ta ôm không nổi nàng thì làm sao
bây giờ?"
Mai Tử
nghe hắn nói như thế, nhéo ngực hắn bất mãn cong môi nói: "Lúc đó chàng
nói muốn nuôi ta cho mập mạp một chút, bây giờ ngược lại lại chê ta mập sợ ôm
không được?"
Ai dè
nàng mới nói xong lời này, liền bị xoay một cái, đợi khi hoàn hồn nàng mới phát
hiện mình bị Tiêu Kinh Sơn bế xốc lên.
Mai Tử
sợ hãi giật mình, tay nhỏ bé giữ chặt lấy áo trước ngực hắn: "Mau thả ta
xuống!"
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không thả."
Hắn
chẳng những không thả nàng xuống, còn bế nàng đến trước giường, thuận tay giúp
nàng cởi áo.
Lúc áo
Mai Tử bị cởi lộ ra làn da trong suốt trắng noãn, nàng cảm thấy hơi lạnh một
chút, hít vào một hơi, không nhịn được vặn vẹo trong lòng hắn.
Tiêu
Kinh Sơn cũng vội vàng cởi quần áo của mình, để làn da mềm mại của nàng dính
lên ngực dầy rừng rực lửa nóng. Vết sẹo thô tháo nhẹ nhàng trượt lên trượt
xuống trên hai quả tiểu anh đào mềm mại của Mai Tử, thân thể Mai Tử run rẩy,
kìm lòng không được sáp lại gần hắn thêm vài phần.
Lúc Mai
Tử chưa ý thức được thì quần áo của nàng đã bị rút đi hết. Nàng được đặt xuống
giường, không có một khe hở.
Tiêu
Kinh Sơn nhấc chân lên giường, cúi đầu nhìn kỹ nàng, con ngươi đầy lửa nóng.
Mai Tử
cơ hồ không dám đón ánh mắt của hắn.
Tiêu
Kinh Sơn lại cường thế bắt nàng nhìn mình, nhìn kỹ nàng trong chốc lát, hắn lên
tiếng khàn khàn hỏi: "Nàng nhớ ta không?"
Trên
mặt Mai Tử đỏ hồng một mảnh, chỉ mím môi không nói lời nào.
Tiêu
Kinh Sơn biết Mai Tử nhất định là ngượng ngùng nên cũng không ép nàng. Hắn chỉ
cúi đầu xuống hôn hôn hai khỏa hồng hồng trước ngực nàng bởi vì thở dốc mà phập
phồng lên xuống, trầm thanh lẩm bẩm nói: "Ta nhớ nàng lắm, ngày ngày đều
nhớ nàng."
Mai Tử
thẹn thùng nhưng lại không đẩy hắn ra, hai bàn tay kìm lòng không được ôm lấy
bờ vai của hắn.
Tiêu
Kinh Sơn ngậm một hột tiểu anh đào không chịu nhả ra, nhẹ nhàng gặm ăn, gặm đến
khi chỗ đó hồng nhuận mềm ướt, gặm đến khi Mai Tử kiều suyễn không dứt. Một lúc
sau cuối cùng hắn cũng rời khỏi, sáp đến bên tai Mai Tử nhỏ giọng nói:
"Trong lòng nàng có trách ta không?"
Hai mắt
Mai Tử lúc này đã mê ly, mở nửa con ngươi không hiểu lẩm bẩm hỏi: "Trách
chàng cái gì?"
Tiêu
Kinh Sơn có chút chán nản: "Ta vẫn đem chuyện trước kia giấu nàng, hại
nàng suy nghĩ miên man. Ta bận bịu chuyện của mình, không coi trọng thân thể
nàng, hại nàng ngã bệnh."
Mai Tử
thấy hắn như vậy, trong lòng liền thấy thương, vội vàng lắc đầu nói:
"Không có, ta không nghĩ như vậy, không trách chàng."
Khuôn
mặt kiên nghị cứng rắn của Tiêu Kinh Sơn vùi giữa hai khỏa mềm mại của nàng,
thần sắc có vài phần cảm động cùng áy náy: "Mai Tử, nàng không trách ta
nhưng ta lại trách mình, là ta không chăm sóc tốt cho nàng."
Hắn lầm
bầm nói: "Mấy ngày này, mỗi khi ta nhàn rỗi liền sẽ nhớ tới nàng, lo lắng
thân thể của nàng, lo lắng nàng lại suy nghĩ miên man, ta sợ có một ngày ta
quay đầu lại thì sẽ không thấy nàng nữa."
Hắn mút
lấy mềm mại gần miệng ngay trước mắt, phát ra một tiếng thở dài: "Mai Tử,
cuối cùng nàng vẫn ở đây."
Mai Tử
có chút bó tay không biết làm thế nào, bình thường không phải bọn họ không thân
thiết qua, cũng không phải là chưa nếm qua các biện pháp thân thiết. Chỉ là
thường ngày nam nhân này luôn cứng rắn chủ đạo tất cả, nàng chỉ dựa theo hắn mà
thôi. Nhưng bây giờ, nam nhân kiên quyết này lại nằm trước ngực mềm mại của
nàng, một bộ mất mác, giống như đứa bé đòi ăn vậy. Cảm giác này rất kỳ diệu,
làm cho Mai Tử có chút không tự nhiên, lại có chút khoái cảm khó nói nên lời.
Còn
chưa chờ Mai Tử kịp phản ứng, nam nhân trước ngực nàng lại bắt đầu gặm ăn chỗ
mềm mại. Mai Tử bất an vặn vẹo, nhỏ giọng nói: "Không cần như vậy."
Tiêu
Kinh Sơn rất nghe lời, rời bỏ nơi mềm này. Mai Tử đang hạ giọng lại chợt cảm
thấy bụng dưới nhẹ nhàng đau nhói, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra hắn một đường đi
xuống rồi!
Tiêu
Kinh Sơn một đường đi xuống, cuối cùng tìm