
ó hai người, hơn nữa còn ngồi
đối diện, dù cô chỉ nói thầm, nhưng mà sao lại không nghe rành mạch. Để tùy cô
lấy rượu đi, không ngăn lại nữa.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, câu được câu không, ăn xong bữa tối, vẫn là
An Nhiên chủ động thu dọn bát đũa, gần đây vì chuyện ban khoa học kỹ thuật thành
phố mà Tô Dịch Thừa quả thật có chút đau đầu, hôm nay tan tầm không tính là
muộn, đó là vì vốn định đến chỗ cha mẹ hỏi thăm tình hình kết quả kiểm tra sức
khỏe một chút, thật ra thì còn rất nhiều việc, anh mang về nhà, cho nên ăn cơm
xong, Tô Dịch Thừa liền đi vào thư phòng.
An Nhiên thu dọn xong liền rót chén trà bưng đến cho Tô Dịch Thừa, sở dĩ pha
trà đó là bởi vì Tô Dịch Thừa nói anh không quen uống cà phê, lúc ở nhà quen
uống trà với cha và ông nội, nhưng mà Tô Dịch Thừa không nói cho cô anh uống
không quen cà phê mà cô cho rất nhiều đường!
Gõ cửa đi vào, để trà lên trên bàn sách, Tô Dịch Thừa ngẩng đầu lên, nở nụ
cười ôn hòa với cô: "cám ơn."
An Nhiên mỉm cười lại: "không khách khí."
Tô Dịch Thừa đưa tay nhéo nhéo tay cô, nói: "chắc là tối nay anh làm khuya,
mệt thì đi nghỉ trước đi, đừng chờ anh."
An Nhiên gật đầu, chỉ nói: "đừng làm quá muộn." Nói xong mới đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi thư phòng An Nhiên cũng không về phòng ngay, mà ngồi trong
phòng khách mở tivi im lặng xem, thật ra thì cô muốn tìm anh nói chuyện một
chút, nhưng mà anh quá bận rồi. Vẫn là chờ anh hết bận ra ngoài, bọn họ có thể
nói chuyện một chút.
Cũng không biết qua bao lâu, An Nhiên thật cảm giác mình không có tế bào xem
tivi, rõ ràng trên màn ảnh chiếu kinh tâm động phách, nhưng mà cô xem lại buồn
ngủ.
Khi Tô Dịch Thừa từ trong thư phòng đi ra, định lấy thêm cho mình chén trà
nâng cao tinh thần, liếc thấy tivi trong phòng khách vẫn mở, đến gần mới nhìn
thấy người đang mơ mơ màng màng ngủ trên ghế sô pha.
Tô Dịch Thừa lắc đầu, đặt chén trà trong tay lên bàn trà, lấy điều khiển từ
xa tắt tivi, khom lưng chuẩn bị ôm cô về phòng, nhưng trong nháy mắt chạm tay
vào cô, cô từ từ tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn anh, dụi dụi mắt, hỏi: "anh hết
bận rồi."
Tô Dịch Thừa không đáp lời cô, chỉ nói: "mệt sao không về phòng ngủ, không
phải đã nói ngủ trước đi sao?"
"Em có chuyện muốn nói với anh."
Tô Dịch Thừa hỏi: "nói cái gì?"
An Nhiên nhìn anh chăm chú, một lúc lâu mới lên tiếng: "Dịch Thừa, sau này
nếu em không thể làm việc nữa, cho dù muốn đi làm cũng không có công ty thuê em
nữa rồi, anh sẽ làm sao?"
Gần như là không cần suy nghĩ, Tô Dịch Thừa liền bật thốt ra: "anh sẽ nuôi em
cả đời."
An Nhiên sững sờ nhìn anh một lúc lâu, nhướng mi nở nụ cười.
Vì đã hạ quyết tâm, An Nhiên cũng liền nói sao làm nấy, sáng hôm sau đi làm,
ở trong phòng làm việc đánh xong đơn từ chức của mình, rồi đứng dậy đi thẳng tới
văn phòng của Hoàng Đức Hưng.
Đứng trước cửa trước phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng, xuất phát từ lễ phép
và tôn trọng, An Nhiên giơ tay lên gõ cửa: "cốc cốc cốc . . . ."
Chờ đến khi bên trong truyền đến tiếng ông ta bảo cô vào, An Nhiên mới mở cửa
đi vào.
Hoàng Đức Hưng từ trước máy vi tính ngẩng đầu lên, thấy rõ người tiến vào là
An Nhiên, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, ngửa người ra phía sau, như là
sớm biết cô sẽ tìm đến.
"An Nhiên a, ngồi đi." Chép miệng chỉ chỗ ngồi trước mặt mình, Hoàng Đức Hưng
nói như thế.
An Nhiên cũng cười nhàn nhạt, kéo cái ghế trước bàn làm việc ra ngồi
xuống.
"Có câu trả lời rồi chứ?" Hoàng Đức Hưng thử hỏi, theo như ông ta tính toán,
cô suy nghĩ rất nhanh có câu trả lời khiến ông ta hài lòng mới phải, thật ra thì
ông ta chẳng qua là tính toán một chút, để đảm bảo tuyệt đối thôi.
An Nhiên gật đầu, nói: "vâng, mấy ngày qua đã cân nhắc kỹ."
Nghe vậy, Hoàng Đức Hưng vừa lòng, nhìn cô, chậm rãi hỏi: "cô đồng ý rồi?"
Nếu cô đồng ý, trong lần cạnh tranh này phần thắng của ‘Chân Thành’ càng lớn, mà
giành thắng lợi lớn trong việc ban khoa học kỹ thuật thì việc bình xét tổng giám
đốc hàng năm kia chỉ là vấn đề hình thức.
An Nhiên không nói chuyện, đưa tay đẩy đơn từ chức đã đánh máy từ trước sang
cho ông ta, trên trang giấy thậm chí còn độ ấm sau khi in ấn.
Hoàng Đức Hưng vui mừng nhận lấy, vừa cúi đầu nhìn, nụ cười trên mặt kia liền
cứng đờ, sau đó không cười nổi nữa, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói thoáng
cái trở nên nghiêm khắc, nói: "Cô đây là ý gì!" Hài lòng tưởng là chờ vài ngày
sẽ chờ được một đáp án vừa lòng, nhưng không ngờ lại chờ được một tờ giấy rác
rưởi! Ông ta cho là cô có thể từ chối không hợp tác, nhưng mà không ngờ tới cô
lại cho ông một lá đơn từ chức, thẳng thừng nói ‘không chơi’ nữa!
An Nhiên không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ông ta, chỉ thản nhiên nói, "Tôi
nghĩ mấy ngày rồi, mặc dù từ khi vừa tốt nghiệp đã tới ‘Chân Thành’, bảy năm nay
tôi chưa hề muốn từ bỏ, nhưng mà có một số việc tôi khó mà làm được, với lại lầy
này vì tôi mà gây ra chuyện nhiễu loạn như thế, tôi từ chức thế này coi như là
tự nhận trách nhiệm vậy."
"Cô ..." Hoàng Đức Hưng nhìn cô, tay nắm chặt đơn từ chức, một lúc lâu mới mở
miệng chất vấn: "An Nh