
m, hỏi:
"Dịch Thừa, anh nói có phải là em quá thất bại rồi không, trừ Lâm Lệ, dường như
không tìm ra được người bạn nào nữa, nhân duyên của em hình như thật tồi
tệ."
Tô Dịch Thừa cười, đưa thay sờ sờ đầu cô, nói: "là bọn họ không tinh mắt, tất
nhiên không phải ai cũng có con mắt tinh đời như anh."
"Phốc ——!" An Nhiên bị độ tự kỷ của anh chọc cho buồn cười, nhìn anh hỏi: "Tô
lãnh đạo, xin hỏi anh đây là đang khen anh hay là cả ngợi bản thân mình?"
"Đương nhiên là đang ca ngợi ánh mắt tinh tường của mình!" Tô Dịch Thừa đương
nhiên nói. Bộ dạng nghiêm túc kia khiến An Nhiên cười không ngừng, sự phiền muộn
và mệt mỏi vừa rồi hoàn toàn biến mất. Tô Dịch Thừa nhìn An Nhiên cười vui vẻ
như vậy, anh thích cô như thế, nụ cười trên khuôn mặt cô rất đẹp, cô cười rộ lên
đẹp hơn so với khi không cười, cô phù hợp vời cười, u buồn và không vui không hề
thích hợp với khuôn mặt cô.
Sau khi cười xong, tâm tình An Nhiên dường như khá hơn rất nhiều, nhìn thẳng
phía trước, vừa đi vừa nói: "Hoàng Đức Hưng bảo em tìm anh, bảo em giành mấy
hạng mục bên ban khoa học kỹ thuật thành phố từ chỗ anh, coi như là lấy công
chuộc tội."
Tô Dịch Thừa hiểu rõ, cho nên buổi sáng khi anh gọi điện thoại cho cô, cô mới
nói như thế.
An Nhiên tiếp tục nói: "anh nói có nực cười không, mất trộm, sụp đổ, thế mà
công ty không hề phản ứng, không báo cảnh sát, thậm chí cũng không điều tra,
dường như ông ta hoàn toàn không bất ngờ với sự cố lần này, thật giống như là đã
có chuẩn bị." Bây giờ nghĩ lại, Hoàng Đức Hưng phản ứng quá bình thản rồi, bình
thản đến mức khiến người ta cảm thấy khó tin.
Tô Dịch Thừa không nói lời nào, chỉ lắng nghe, cũng không cho ý kiến, nhưng
nắm tay cô càng ngày càng chặt, như là đang tiếp sức lực cho cô.
"Em không thông minh, nhưng mà em cũng không ngốc, không tranh luận chẳng qua
là không muốn thôi, nhưng mà hình như làm thế lại khiến người ta coi em là kẻ
ngu si để đùa giỡn." An Nhiên hơi tự giễu nói.
Đột nhiên Tô Dịch Thừa dừng bước, xoay người đưa tay cầm tay cô, nhìn cô chăm
chú nói: "An Nhiên, muốn về để anh nuôi không?"
An Nhiên cũng bình tĩnh nhìn lại anh, cô hiểu ý anh, nhưng mà dù sao đã ở
‘Chân Thành’ gần 7 năm rồi, từ khi mới tốt nghiệp ra đã ở lại đó, cho dù có xấu
xa thế nào thì ở lâu cũng có tình cảm, thật muốn đi, thật cũng có điêm không nỡ,
không hạ được quyết tâm.
Tô Dịch Thừa cũng không ép cô quyết định ngay, đưa tay sờ sờ mặt cô, một lần
nữa dắt tay cô: "đi thôi, dẫn em đến chỗ này." Không đợi An Nhiên trả lời, kéo
tay cô đi thẳng đến khu phố xá sầm uất.
"Đi đâu?" An Nhiên khó hiểu hỏi.
Tô Dịch Thừa không quay đầu lại, cười nhạt nói: "đến thì biết."
Chợ đêm đã bắt đầu, trên đường rất nhiều người đi lại, để tùy ý Tô Dịch Thừa
nắm tay cô đi xuyên qua đám người.
An Nhiên nhìn gò má của anh, gò má anh nhìn nghiêng còn đẹp mắt hơn so với
chính diện, đường nét cương nghị,chân mày thâm thúy, thấy thế nào cũng rất mê
người. Thật ra thì không muốn nghĩ gì cả, cảm giác được anh nắm thế này quả thật
rất tốt, như là hai người bọn họ là người yêu đã lâu. Tay anh rất tot, một bàn
tay có thể bao trọng tay cô, cảm giác thật kỳ diệu.
Trong lúc An Nhiên còn đang ngẩn người đắm chìm trong cảm xúc của mình, Tô
Dịch Thừa đã dừng bước. An Nhiên không hề chú ý, suýt nữa đâm vào anh, cũng may
Tô Dịch Thừa nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, buồn cười chế nhạo cô: "sao lại
giống như đứa trẻ vậy, em đi không nhìn đường sao?"
An Nhiên thè lè lưỡi, hỏi, "đã tới chưa?" Vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn, thấy
lúc này hai người đang dừng lại trước cửa hàng trang sức, hơi khó hiểu quay đầu
nhìn anh: "sao anh lại dẫn em tới đây?"
Tô Dịch Thừa giơ tay cô lên, nhìn ngón tay trống trơn kia, nói: "anh cảm thấy
anh hẳn là nên mua chiếc nhẫn giữ lấy em đồng thời có thể cảnh cáo những người
đàn ông khác, em là hoa đã có chủ, đừng nghĩ lung tung."
An Nhiên sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng anh nói đến cái gì, nhớ lại
chuyện hai người gặp phải Lâm An Kiệt ở bệnh viện lúc chiều: "em có thể hiểu
biểu hiện của anh lúc này là đang ghen không?"
Tô Dịch Thừa dứt khoát gật đầu: "tất nhiên!"
An Nhiên bị sự nghiêm túc của anh chọc người, đưa tay cầm ngược lại tay anh,
nhìn ngón áp út cũng trống không, nói: "vậy anh nói có phải là em cũng nên mua
chiếc nhẫn giữ anh không, nếu không em sợ là sẽ có người mơ ước ông xã thân ái
của em."
"Thật vinh hạnh." Tô Dịch Thừa cười, nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt dịu
dàng.
Mười ngón tay hai người đan xen nhau, đi vào cửa hàng trang sức, bên trong có
rất nhiều nhẫn, đủ loại vàng, kim cương, đá quý nguyên chất đều có đủ, kiểu dáng
phong phú, nhưng mà cuối cùng hai người chỉ chọn lấy một đôi nhẫn bạc rất bình
thường, kiểu dáng đơn giản, không phô trương, nhưng mà hai người đều rất
thích.
Chọn nhẫn, mua nhẫn đều thuận lợi, nhưng mà đến khi trả tiền có chút hí
kịch.
"Giả vờ tách riêng ra a, chúng ta phải tách ra thanh toán." Nhìn người bán
hàng định gói hai chiếc nhẫn lại, An Nhiên mở miệng nói như thế.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, buồn cười nhìn cô.
"Ách